– May Trâm Nhi không gặp thằng Tú Anh. – Tử Kỳ vừa đi ngồi chỉnh lại điều hoà trên ôtô vừa nói.
– Thế nào cũng có ngày gặp cho xem.
– Ừ. Thằng này lăng nhăng thật đấy. Chả giống anh em mình gì cả gái là phù du thầy u là vĩnh cửu Hơ… hơ… hơ….
Nghe giọng điệu luyến lên của Tử Kỳ mà Thế Du cũng phải bật cười:
– Lại bắt đầu lên cơn rồi đấy.
Tử Kỳ nhướng mày, như nhớ ra điều gì, anh làm bộ tỉnh bơ:
– Yên tâm uống thuốc rồi.
Trên xe vang lên những trận cười sảng khoái.
Trong ba người chơi với nhau Tú Anh là người yêu nhiều nhất hình như đối với cậu không có ai là điểm dừng chân thì phải, thay bồ như thay áo một tuần đi với một người có khi hai ngày là đã chán rồi. Trừ Trâm Nhi ra, anh và cô cũng có quan hệ một thời gian có lẽ do Kim Anh giới thiệu nên trụ được lâu nhất sao?
Về phần Tử Kỳ anh là người rất kén chọn tuy vậy trước mặt mọi người anh luôn tỏ vẻ hoà đồng than thiện làm cô nào cũng phải “say nắng”, nhưng khi gặp Kim Anh không hiểu sao trước cô anh luôn sống với chính bản mặt thật của mình, cố tình lừa gạt cô để cô chú ý hay ghét mình, nhưng lại âm thầm theo dõi điều này là cần thiết sao?
Thế Du là anh chàng “sát gái” anh luôn được nhiều phụ nữ vây quanh, nhưng là một người không có chiều hướng yêu đương nhăng nhít nên những người nào đến gần đều bị anh đá xa ra 2m, anh luôn tạo một vòng tròn để không ai có thể bước vào đấy, con người thật của anh như nào?
………………….
Ngồi trên giường cạnh khung cửa sổ, lặng im ngắm nhìn những hạt mưa trong suốt rơi ngoài hiên cùng những đợt gió lạnh buốt, nó lạnh thấu đến tim gan nhưng không đau bằng những hình ảnh lặp đi lặp lại trong đầu Trâm Nhi.
Bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại đã trắng bệch từ lâu.
Những hạt mưa cũng kiên trì rơi lặng lẽ.
1h đêm.
Vẫn ngồi im bất động nhìn về phía xa góc trời tối sầm kia. Về phía xa vẫn có khoảng sang rực vì ánh đèn điện nơi đó có người đang ở quán Bar vui đùa thâu đêm. Những cuộc vui mãi không tàn, đến bao giờ mới kết thúc để giành cho những thứ gì chân thực?
Đưa chiếc điện thoại cùng bàn tay cứng ngắc lên, nhìn màn hình đen thui … bỗng một luồng sang từ chiếc điện thoại làm sang một góc phòng. Không tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ nào để giải thích chuyện ngày hôm qua, khẽ thở dài, ánh mắt u buồn đã có thứ gọi là dịch lỏng long lanh nơi khoé mắt, nó có vị mặn? nó nóng hổi?. Bàn tay run run ấn từng phím một.
“Đến lúc … chia tay rồi!”
Gửi…. Huỷ.
Không kịp nữa rồi, điện thoại của cô đã báo tin nhắn đã được gửi đi, ánh mắt Trâm Nhi càng u buồn hơn, cô cầm chắc chiếc điện thoại ấn đi ấn lại chữ xem nhưng vẫn được máy thong báo đã gửi. Cô đã quyết tâm cơ mà sao giờ lại muốn níu kéo một thứ gì đó, là anh lừa dối cô trước hay cô đã quá vội vàng, không cho anh thời gian giải thích. Anh đúng chăng, chắc chắn Trâm Nhi thầm nghĩ định nhắn lại một tin nhắn nhưng lại nhận được một tin nhắn từ số điện thoại của ” Chồng Yêu :*”. Hít thật sâu, chắc chắn là anh giải thích với mình, ừm chắc chắn là như vậy. Lại một hơi thật sâu bàn tay run run mở tin nhắn.
” Tuỳ em!”
Thế là hết anh không yêu mình, nhếch mép cười đau khổ. Cô nằm phịch xuống giường đôi mắt to được mở hết cỡ nhìn lên trần nhà như không muốn những giọt nước mắt yếu đuối rơi ra, nhưng không kịp nữa rồi, trái tim như bị thắt lại, không thở được, mắt đã nhoè đi.
………………..
– Chị làm gì mà ngồi ngơ ngác vậy?
Đang ngồi trong căn tin tìm quanh xem thấy Trâm Nhi đâu không mà suốt một tuần nay không thấy Trâm Nhi đi học, cô suy nghĩ xem có chuyện gì đã xảy ra mà cô như bốc hơi không có một tin tức gì, gọi điện thì thuê bao đến nhà thì lại không biết địa chỉ.
Suy nghĩ vẩn vơ thì bị Tú Anh hù cho sợ chết khiếp, trợn trừng mắt lên nhìn thì thấy Tú Anh đang đi cùng một cô gái chắc học năm nhất khoác tay nhau rất là tình tứ, liếc nhìn qua cô nàng bên cạnh rồi nhìn Tú Anh với ánh mắt đầy hình sự :
– Ai vậy? Trâm Nhi đâu?
Kéo tay cô nàng đi cùng ngồi xuống, anh trả lời một cách thản nhiên:
– Chị hỏi bao nhiều lần rồi. Sao em biết cô ta ở đâu.
” Cái thằng chết bầm này, người yêu mày chị không hỏi thì chị hỏi ai, chẳng nhẽ…”
– Thế kia là ai. Đừng bảo lại là bồ nhé.
Đây đã là lần thứ 3 cô gặp anh trong 1 tuần qua đi với 3 cô nàng khác nhau rồi.
– Ừ.
Kim Anh khó chịu nhìn cô bé bên cạnh Tú Anh ” Trông mặt mày thì cũng xinh xắn đấy mỗi tội không hiểu sao Kim Anh rất dị ứng với mấy nhỏ đi bến cạnh Tú Anh trừ Trâm Nhi.
Cô cảm thấy mình rất có lỗi khi giới thiệu Trâm Nhi cho Tú Anh, biết em mình lắng nhắng lại còn đẩy Trâm Nhi vào với nó, những tưởng Tú Anh sẽ thay đổi vì Trâm Nhi là người yêu lâu nhất từ trước tới giờ của anh, nhưng lại không ngờ sự việc lại kết thúc nhanh chóng đến vậy. Thở dài thườn thượt khi nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của “bạn gái” mới của Tú Anh.
Nhìn thấy bản mặt khó chịu, với vẻ nũng nịu của cô bạn gái mới, Tú Anh lại đâm quạu:
– Thôi, em về lớp trước đây.
– Đi đi. – Không them nhìn, Kim Anh nhìn về nơi khác nói với Tú Anh.
– Tối mình đi bar anh nha. lần trước chơi đã quá à.- Tú Loan khoác chặt tay Tú Anh như không muốn dời anh nửa bước.
– Ừ, thờ ơ đáp như trả lời để có.
Như cố tình không để ý đến thái độ của Tú Anh, cô nàng dựa hẳn vào vai anh, cứ thế đi dọc hành lang về lớp.
Khựng lại, Tú Anh mắt nhìn chằm chằm về phía trước nơi đó có Trâm Nhi người yêu cũ của anh đang cười đùa với tên con trai hôm trước anh đã gặp ở chỗ đỗ xe ở quán ăn.
Đây là nụ cười đầu tiên trong suốt một tuần qua của Trâm Nhi, Thanh Tuấn biết Trâm Nhi đang đau buồn nên đã cố tình trêu cô bằng những hành động ngộ nghĩnh, nhưng chưa được ba giây đã thấy mặt cô biến sắc, ánh mắt lại trở nên u buồn hơn, nhìn kĩ cũng thấy bọng nước phía dưới, lại thấy cô hít thật sâu mấy cái thẳng người đi về phía trước nhưng anh biết là cô đang rất căng thẳng, rất đau buồn.
Một tuần rồi cô lại được thấy anh, nhưng bên anh không phải cô nữa rồi, anh yêu cô gần 2 tháng mà còn chưa ôm nhau, chưa cầm tay sao cô nàng kia mới yêu anh được một tuần đã được anh yêu chiều âu yếm thế kia. Phải chăng cô không đáng để anh động đến, trái tim cô lại bất giác nhói lên.
Hai người chỉ còn cách nhau mấy bước chân, lại hít một hơi dài nữa khẽ nhìn thẳng mặt anh, muốn giữ lại hình ảnh tốt đẹp nên cô mỉm cười nhẹ gật đầu chào rồi đi ngang qua.
Bỗng, bàn tay cô bị một bàn tay khác giữ lại, lần đầu tiên cô nắm tay anh nhưng hiện tại địa vị của hai người đã khác, nhưng cũng không tránh khỏi xúc động, quay lại nhìn anh.
– Người yêu em à?
Buồn, đây là câu nói đầu tiền trong suốt những ngày qua anh dành cho em sao. Không nói gì, rút tay mình ra khỏi tay anh bàn tay anh ấm nóng giờ đã bị khí lạnh phủ, cô bất giác rung mình.
Sao bàn tay em lại ấm thế, sao từ trước đến giờ anh lại không cầm tay ôm nhỉ, mặt Trâm Nhi hơi xanh thì phải, sao mắt lại có bọng nước, em đã làm gì trong những ngày qua. Sao anh lại có nhiều câu hỏi muốn hỏi em thế.
Thấy cô nhìn mình với ánh mắt xa cách, thấy mình đã quá thất lễ anh đành chứa thẹn :
– Kim Anh đang tìm em ở căn tin.
Sao giọng anh lại mang nét bi thương, anh là người phản bội em cơ mà, đáng nhẽ anh phải vui vẻ chứ. Đừng làm thế, không em sẽ lại lẽo đẽo theo anh mất. Cô đi thẳng không nói câu gì.
– Cậu có sao không?
Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng vang lên bên tai Trâm Nhi.
Lắc đầu, cười gượng suốt nãy giờ cô đã quên mất Thanh Tuấn cũng đi cùng mình:
– Không sao.
Thấy mắt đã hơi đỏ mà cứ phải giương to lên nhìn. Thanh Tuấn khẽ chỉ vào má cô rồi cười nói :
– Không sao mới sợ chứ, nhìn cái mặt như mất sổ gạo ý. Ê… xấu thế.
Nhìn vẻ mặt hài cùng giọng nói bỡn cợt, Trâm Nhi khẽ phì cười, đập vào vai Thanh Tuấn :
– Tên ranh này chỉ được cái chê người khác là nhanh.
Thanh Tuấn trề môi, cho hai tay ra sau lưng, ghé sát đầu Trâm Nhi nói :
– Căn bản là không có gì để khen nên mới chê thôi. Mặt Trâm Nhi giờ như bánh đa nhúng nước, xí quắc à. Hì.
Hai người bật cười khanh khách, có Thanh Tuấn bên cạnh Trâm Nhi cũng cảm thấy vơi đi phần nào nỗi buồn. Giữa hai người là một tình bạn rất than thiết như thể an hem vậy. Mọi người nhìn vào sẽ tưởng lầm họ đang yêu nhau nhưng thật sự không phải thế. Từ bé hai người đã lớn lên bên nhau, anh luôn chăm sóc cô như vậy đến mức người yêu cũng không được anh chăm sóc tận tình như thế.
Vừa bước vào căn tin Trâm Nhi đã nghe thấy rất nhiều tiếng xì xào:
– Cô gái A : Hết Tú Anh giờ lại chuyển qua bám Thanh Tuấn No.5
– Cô gái B : Đúng là mặt dày như thớt.
– Cô gái A : Lại còn cười nhăn nhở nữa chứ, thấy người khác noi mà không biết xấu hổ.
– Cô gái C không kém phần, nói có phần hơi hoành tráng : Nhìn mặt vậy ai ngờ là loại gái lăng nhăng.
Tiếp đến là rất nhiều lời xì xầm, Kim Anh nhìn theo hướng chỉ của mọi người thấy Trâm Nhi đang đi cùng với một cậu trai nhìn non choẹt các nét trên khuôn mặt đều nhỏ và thanh mảnh ngón tay nhịp nhịp trên bàn thức ăn như tấu bản violin. Kim Anh vui mừng những tưởng Trâm Nhi tìm được nửa của mình, người này cũng không tồi, ít nhất là tốt hơn em mình, nhưng Kim Anh vẫn muốn Trâm Nhi kết than với Tú Anh hơn, vẫy tay gọi :
– Ê, Nhi qua đây.
Nhìn thấy Kim Anh đang vui vẻ gọi mình, cô tươi tỉnh hẳn kéo tay Thanh Tuấn rồi hai người bê hai khay thức ăn đến phía Kim Anh, hành động vô thức vừa rồi lại làm rộ lên những lời bàn tán :
– Xời, dụ dỗ được Tú Anh một thời gian xong chắc bị câu ấy đá nên giờ quay qua Tú Anh. – Cô gái X khẳng định.
– Vậy chứ sao nữa. Lại một đám bà 8 hùa theo.
Trâm Nhi lúc nãy đang nói chuyện với Thanh Tuấn nên cũng không để ý mấy, giờ nghe rõ cô nhíu mày tay nắm chặt thành nắm đấm, mái tóc rêu bay phấp phới theo từng bước chân. Gạt mạnh những thức ăn chân bàn của những cô nàng nói xấu mình, cô ngồi lên nhìn mặt từng người, giọng đều đều :
– Này, bố mẹ các chị không dạy các chị tư cách sống à. Thừa hơi đi nói xấy người khác à. Hay để em thay mặt bố mẹ chị dạy cho các chị phong cách sống nhé.
Các cô nàng mặt tái xanh, mà nói chính xác hơn là cả phòng ăn đang nhìn cô, một nữ “Gangster” =)~. Hay một nữ ” Công lý”.
Kim Anh trợn trừng mắt nhìn vẻ mặt cố kiềm chế của Kim Anh lại nhìn qua vẻ mặt dửng dưng như không của Thanh Tuấn, rồi lại thấy Thanh Tuấn cầm lon nước cười tủm tỉm và quay hẳn người lại quan sát.
Gẩy gẩy tay Thanh Tuấn, nhưng mắt vẫn dán vào lời nói của Trâm Nhi:
– Trâm Nhi định làm gì vậy.
– Chị cứ chờ xem đi. – Như biết rõ Trâm Nhi muốn làm gì, anh bình thản nói. Vẻ mắt như đang xem truyện gì rất thích thú.
– Nhỡ mấy nhỏ kia đánh Trâm Nhi thì sao, nhiều người hơn mà.
Chẳng phải lần trước Kim Anh cũng một mình đánh lại tụi Trâm Nhi sao, haizzz…
– Yên tâm, không sợ chuyện đấy đâu.
– Nhỡ có thì sao. – Không bỏ qua chuyện bất trắc, Kim Anh lo xa.
Lần này thì anh quay qua nhìn thẳng mặt Kim Anh, mắt hơi nheo nheo lại như chế giễu :
– Thì chạy.
Đàn em này cũng vui tính nhỉ, mà không biết đàn em là gì của Trâm Nhi mà trông hai đưa than vậy. Hay là… chắc không phải đâu nhỏ Trâm Nhi thích Tú Anh thế cơ mà sao thay đổi nhanh đến vậy được.
Không chịu được những lời chỉ trích của đàn em là Trâm Nhi, các bà cô đứng dậy :
– Này, bọn chị nói mày à, hay sao mày đã giật mình vậy.
Cả lũ cười vang, xoay người nhìn xoáy vào mắt đàn chị vừa nói:
– ơ thế em hỏi các chị nói em à. Em hỏi một câu nhớ: đã có ai bảo đầu óc các chị bị thiểu năng không vậy tự nhiên rống lên cười như một số người không kiềm chế được bản than thế, ai không biết người ta lại bảo điên đấy.
Bị Trâm Nhi làm cho một vố nhục mặt, mấy cô nàng không nói được câu gì. Họ chỉ giỏi đi nói xấu thôi chứ thật ra họ không dám đụng đến Trâm Nhi, họ thừa biết nhà cô như nào rồi còn gì. Họ chỉ muốn **** vu vơ nhưng không ngờ bị Trâm Nhi **** đến xơi xời vào mặt.
Thấy không ai nói gì nữa, Trâm Nhi như trút được bực bội mấy ngày qua :
– Ngậm gì trong miệng mà tự nhiên im thế các chị. A hay là cơn bệnh lắng xuống rồi.
Kim Anh trố mắt, thầm công nhận Trâm Nhi đanh đá thế, nói câu nào là sóc óc câu đấy, không để đối phương bắt thóp lật lọng.
– Xí… chấp nó đi.
– Ừ… về lớp thôi.
Không nói lại được câu nào, mấy đàn chị bà 8 đành kéo nhanh về lớp không muốn kéo them cảnh tủi nhục.
– Lần sau… để tôi thấy ai nói xấu tôi, thì … đừng bảo không nói
Nói bằng giọng trầm tạo hiệu ứng cực tốt, mấy cô nàng mặt đã xám lét chạy thẳng về lớp. Mấy cô nàng ở căn tin lại thi nhau kéo về lớp theo.
Trâm Nhi đi về chỗ, lời cuối cô cố tình nói to để không muốn ai soi mói chuyện đời tư của cô nữa, cô đã rất khổ tâm rồi.
– Có chỗ giải toả tâm trạng, sướng nhớ.
Cười toe toét, dựt luôn miếng bánh chưa kịp ăn của Thanh Tuấn đưa lên miệng nhấm nháp:
– Ừ may có mấy chị tám để chút buồn. Hì hì.
Thấy hai người vẻ than thiết, không kìm được tính tò mò, Kim Anh quay sang nhìn Trâm Nhi rồi lại nhìn Thanh Tuấn:
– Ai vậy cưng.
– Chị không biết đây là ai á?
– Không giới thiệu sao biết.
Trâm Nhi nhìn sang Thanh Tuấn cười vẻ bất lực, định mở miệng ra giới thiệu thì
– Ôi… ôi cục vàng No.5 Thanh Tuấn đáng yêu bé bỏng của trường ta đây mà.
Chi Mai không biết từ đâu chui ra, chưa kịp chào Kim Anh đã sà đến ngồi cạnh Thanh Tuấn nói lien mồm. Cô còn không ngừng bẹo bẹo má Thanh Tuấn như trẻ con, chưa hết cô nàng còn xin chụp ảnh chung với cậu nữa chứ.
Thấy bạn mình không quen mà đã sáp lại Kim Anh thấy hơi ngượng, kéo kéo vạt áo của Chi Mai cô nói nhỏ :
– Làm gì vậy, ngồi xuống đi, nhìn mặt con nhà người ta đần rồi kia kìa.
Không them để ý Chi Mai gạt tay Kim Anh ra khỏi áo nói không ngượng mồm:
– Có gì phải ngại, để im tớ chụp vài pô cho vào bộ sưu tập “Handsome”.
– Nào bé ngoan lại chụp ảnh.
Đành giữ lịch sự Thanh Tuấn cũng cười nhẹ, không nói câu gì.
Sao mình lại chơi với nhỏ này cơ chứ, trời ơi mất mặt quá lại còn ngồi cạnh sấn tới nữa chứ. Trâm Nhi à, kéo Thanh Tuấn ra khỏi người Chi Mai đi nếu không Chi Mai sẽ lải nhải cả buổi trưa thanh bình này mất.
Cuối cùng khi đã thoả mãn được ước mơ Chi Mai đã yên phận ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn đắm đuối nhìn Thanh Tuấn.
Mãi mới được yên than, Chi Mai à bà có thể bỏ ánh mắt hám giai đấy đi được không.
– À, cưng với em “xinh trai” này là gì của nhau vậy.
– Chồng em đấy.
Oạch, xong hi vọng cuối cùng đã tiêu tan.
Kim Anh mắt trợn tròn, mồm há hốc không ngậm được lại. Người bên cạnh cũng không kém phần long trọng, ánh mắt mê giai của cô như bị lồi ra thèo lời nói của Trâm Nhi.
– HaHaHa….
Có gì đáng buồn cười mà em phải cười phá lên như vậy chứ:
– Đùa thôi, không cần phản ứng mạnh vậy đâu. Bạn than học cùng lớp em, Thanh Tuấn. Hì hì hì.
Haizzz.
Kim Anh cùng Chi Mai thở hắt ra, cùng đồng thanh :
– Thế còn nghe được.
Thanh Tuấn quay sang cười tủm tỉm với Trâm Nhi rồi ngồi im cho ba bà buôn chuyện, thỉnh thoảng anh lại góp một câu làm mọi người cười rộ lên.

Theo truyennganmoingay.com