Những lời yêu thương để đến thời khắc cuối cùng mới nói. Phác Xán LIệt luôn muốn như vậy, bản tính vốn không được tốt, hắn rất khó biểu đạt những tình cảm ấy. Bắt đầu từ lúc giữ Biện Bạch HIền lại, hắn nghĩ sẽ sống với cậu ấy đến cuối đời, sau đó mới nói quãng thời gian này đã yêu em như thế nào, cả đoạn đường dằng dặc ấy chúng ta cuối cùng cũng vẫn ở bên nhau. Nhưng rốt cuộc, chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân bi quan như hiện tại. Yêu đương quả nhiên không hợp với hắn.
Biện Bạch Hiền luống cuống không biết làm gì, miệng rất muốn nói nhưng lại không nói nên lời. Hắn đứng phía trên nhìn cậu ta đang sợ hãi, bản thân vẫn cao ngạo, hiện tại càng ngẩng cao đầu. Vô cùng tức giận, nhưng nhìn Biện Bạch HIền chật vật tâm trạng vô thức cảm thấy cậu rất đáng thương.
Hắn từng yêu Lưu Diệp Thanh, khi ấy chỉ là một thiếu niên chưa có đầy đủ mọi chân lý của thứ quan hệ ấy, cho nên đặc biệt tự tin, đặc biệt trao cho cô ta thứ tình cảm đầy thành thật. Thế nhưng Khi Lưu Diệp Thanh quyết định rời đi, hắn không chút hối tiếc, cho dù đau lòng cũng không muốn nhìn lại cô ta. Không những vậy, khi biết được cô ta có nỗi khổ riêng trong lòng chẳng có chút thương xót, không một chút hối tiếc chính mình buông tay dễ dàng.
Nhưng hiện tại, người của hắn cùng người đàn ông khác quan hệ, nhìn thấy chính mắt, nghe được từng hơi thở dốc, từng tiếng rên rỉ bi thương của Biện Bạch Hiền, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu, thâm tâm lại đau đớn dằn vặt.
Nếu cậu ấy là Lưu Diệp Thanh hay bất kì ai khác, hắn lập tức không cần nói gì nhiều, tất nhiên sẽ không quan tâm nữa.
Thì ra Biện Bạch HIền là Biện Bạch Hiền lại khác như vậy.
Khi yêu chắc chắn sẽ chẳng có ai biết mình yêu đến mức nào, hắn cũng không xác định được, đến bây giờ mới hiểu ra cậu ta thực sự lấy hết tình yêu từ chỗ hắn rồi.
Phác Xán Liệt không thích Biện Bạch Hiền. Hắn thích những thứ tinh tế, hắn không thích cậu ấy. Hắn yêu cậu ấy.
Một người tức giận đến nói không nên lời, một người sợ hãi nên cũng lặng thinh, chỉ đôi lúc nấc lên vì khóc nhưng lại sợ khóc lớn khiến người kia chán ghét.
Phác Xán Liệt bước đến dùng lực kéo một tay cậu đứng lên. Hắn không nhìn cậu, mà lãnh khốc đi đến nhà tắm.
“ Nhơ bẩn.”
Nói một câu sau đó đóng mạnh cánh cửa lại. Phác Xán Liệt đi từ từ đến giường hắn hung hăng kéo mạnh tấm ga giường xuống, hai mắt không kìm chế được mà đỏ lên tức giận. Hắn thực sự muốn biết lý do.
“ Cho dù là vì cái gì, cô cũng đã thất hứa. Không có luật lệ, nhưng trong tâm tôi cô chính là kẻ sai trái. Tình yêu … Cô đang lấy nó ra để nói chuyện với tôi sao? Cám ơn đã dạy tôi cách coi thường thứ mình từng coi trọng. Cô cũng dạy tôi cách phải đạp lên mọi thứ để ngẩng cao đầu coi thường nó. Lưu Diệp Thanh. Cô đến đây với mục đích gì? Làm rõ mọi chuyện, để tôi không bị tổn thương? Phác Xán Liệt- tôi căn bản chẳng vì một người phụ nữ như cô mà tổn thương đâu.”
Hắn bị Biện Bạch Hiền hạ gục rồi. Không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận trái tim giống như bị vỡ vụn, có thể nghe từng tiếng rạn nứt, nỗi đau thấm sâu vào thể xác, thường luyện cho chính mình cách bình tâm trước mọi việc nhưng lúc Nghiêm Phong đi lướt qua, chỉ muốn giết chết anh ta.
“ Chuyện người đàn ông lần trước đánh Hoàng Phương Thành, thật ra không phải như vậy. Đêm hôm trước là lần đầu tiên em gặp anh ta, em có ý định quen với người khác, nhưng… nỡ chọc giận anh ta, sáng hôm sau Phương Thành lại xuất hiện trong nhà em nên mới xảy ra chuyện đó.”
“ Em xin lỗi. Em nghĩ … nếu có thể quen với người khác mà quên anh đi thì… chúng ta đều sẽ tốt. vì thế… hôm qua em lại chọc vào anh ta rồi.”
Hắn không biết nên tức giận vào đâu, chỉ vô cùng, vô cùng khó chịu. Rất lâu sau đó Biện Bạch Hiền mới mặc áo ngủ đi vào, cả người bị cọ đến mức da dẻ để đỏ ửng lên. Cậu bước từng bước rất nhỏ tới gần người đang đứng dùng ánh mắt hung dữ nhìn lên giường. Biện Bạch Hiền đưa tay lên muốn chạm vào hắn nhưng rốt cuộc lại rút tay về, trong đầu nhớ kĩ hai tiếng vừa rồi hắn nói, “Nhơ bẩn”
Muốn nói xin lỗi nhưng lại thấy từ xin lỗi đó quá nhẹ nhàng. Không gian bỗng chốc chật hẹp, căn phòng không khí giống như toàn bộ bị nén lại.
Một hồi im lặng, Biện Bạch Hiền cúi đầu không dám hé một lời, sau đó đột ngột bị nhấc cằm lên, Phác Xán Liệt hung hăng ấn, hắn buộc Biện Bạch hiền nhìn thẳng vào mắt mình.
“ Vô dụng, yếu nhược, đối với tình cảm lại là một kẻ phản bội, đê tiện. Tôi còn tưởng em thật sự có một điểm tốt cơ. Một chút tốt đẹp cũng không có.”
Hình ảnh cậu nằm dưới thân người khác có lẽ không thể quên được, không muốn nhớ đến nhưng trong đầu lại cứ hiện ra tình cảnh ấy.
Biện Bạch Hiền dại người đi, cậu đem tất cả năng lực dồn vào tình yêu. Yêu rồi, một phút cũng nghĩ, một giây cũng nghĩ. Bao nhiêu dằn vặt thống khổ, bao nhiêu kìm nén chịu đựng, cuối cùng lại biến thành kẻ phản bội, đê hèn.
Không sai, ngay cả cậu cũng cảm thấy mình nhơ bẩn. Nhưng cậu không hề muốn hắn nói ra từ này.
“ Hay cậu thực sự muốn bị đối xử như thứ cặn bã.”
Nói bao nhiêu câu, nặng nhẹ gì chỉ là muốn Biện Bạch Hiền giải thích. Vậy mà cậu ta vẫn im lặng. cứ nói rằng mình mệt mỏi vì phải yêu hắn, nói rằng rất khó chịu, như vậy thôi. Chỉ cần nói ra thôi.
Biện Bạch Hiền cứ một mực im lặng. Không phải mệt mỏi vì yêu hắn, chỉ là giải quyết việc mình đã làm, nhưng thành ra thế này, mục đích là muốn giấu Phác Xán Liệt, bây giờ nói ra được sao?
ức chế nên dùng lực thật mạnh vào bàn tay. Biện Bạch Hiền mắt đỏ hoe, đôi mắt đầy bi thương nhìn hắn. Phác Xán Liệt mãnh liệt tiến đến hôn ngấu nghiến xuống môi cậu. Hai người họ gần đây rất ít khi hôn môi, ngay cả giao hoan cũng không coi trọng. Những lần diễn ra có biết bao nhiêu âu yếm nhẹ nhàng, nhưng bởi vì nụ hôn này mà phá vỡ tất cả. Phác Xán Liệt không hề coi trọng mà hôn như muốn nghiền nát cậu, muốn dẫm đạp lên cậu.
Hắn bắt đầu đưa hai tay giữ vững cơ thể đang giãy dụa của cậu. Biện bạch Hiền bị kiềm lại, sợ hãi kinh hoàng. Hắn thô bạo mà đẩy ngã cậu xuống giường. động tác có bao nhiêu khinh bỉ. Đối phương một khi không còn trân trọng nữa, quan hệ của cả hai sẽ là một màn tra tấn đầy đau đớn.
Không quan tâm cái gì gọi là ham muốn, yêu thương thơm phớt vào má cậu, lưu cậu vào lòng, nhưng rốt cuộc lại để gã đàn ông khác hung hăng đối xử như thế.
“ Tôi sẽ giết người vì em đấy.”
Hắn chống tay, mặt đối diện với cậu, ánh mắt thực sự có đầy quyết tâm. Biện Bạch Hiền kinh hãi co người lại.
“ cuối cùng… em chẳng là gì của tôi hết.”
Đến lúc này đã không kìm được nữa mà bật khóc, Biện bạch hiền ngỡ ngàng nhìn hắn. một lời cũng không nói.
Tại sao lại nỡ nói với cậu câu này. Cậu đã hy vọng rất nhiều vào một vị trí trong cuộc sống của hắn. ngay từ đầu đã hy vọng có thể đứng bên cạnh hắn, như vậy sẽ rất vinh dự. vậy mà đến tột cùng cậu chẳng là gì cả.
Trước mặt hắn cùng người đàn ông khác đầy hổ thẹn tủi nhục, là cậu sai trái.
Cả quãng thời gian ngọt ngào ấy mọi thứ dường như bị một con sóng lớn quét sạch.
Chiếc nhẫn đeo trên ngón tay cũng lạnh lẽo dần. Mà đến buổi sáng tỉnh lại đã không còn trên ngón tay nữa. Phác Xán Liệt cũng không còn ở không gian này cùng cậu.

Những ngày sau đó không liên lạc với cậu cũng không hề đến gặp cậu. Biện Bạch Hiền một mình ở nhà sau đó đi làm, tài xế hắn thuê cũng không đến đón cậu nữa. Chỉ có thứ duy nhất hắn không thu lại chính là căn nhà này. Biện bạch hiền lại vẫn quyết định mặt dày ở đây, chỉ cần rời đi, có lẽ cậu sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời hắn.
Khoảng hơn một tuần đó không thấy hắn, cậu lại chẳng dám đi tìm, ngày hôm đó hắn xuất hiện, lúc Bạch Hiền đang ngủ thì nghe thấy tiếng chuông cửa vội vã đi ra mở cửa, Phác Xán Liệt đứng ở đó mặt đăm đăm nhìn cậu.
“ Lạnh thế này, anh vào nhà nhanh đi.”
Hắn không nói một câu đi vào bên trong, có lẽ là từ công ty về nên lập tức đi tắm, Biện Bạch Hiền ở trong bếp hâm nóng thức ăn, lúc Phác Xán Liệt từ phòng tắm đi ra cậu lập tức nói:
“ ANh xuống ăn đi.”
“ Tôi không đến đây để ăn.”
Hắn lạnh giọng nói, Bạch Hiền đang nhìn hắn cũng hổ thẹn cúi đầu. Hắn đến đây để làm gì, cậu không biết. Có khi nào đến đây đuổi cậu ra khỏi nhà giống như trước kia.
Hắn cởi áo ngủ sau đó nằm xuống giường.
“ Lại đây.”
Lạnh lẽo ra lệnh, Biện bạch Hiền cũng theo đó mà nằm xuống, vô thức tiến sát gần lại người hắn, Phác Xán Liệt dùng tay đẩy cách xa một chút, hắn đưa tay xoay lưng cậu lại phía mình, bàn tay không lưu tình mà tụt mạnh quần ngủ cậu xuống, ngón tay cứ thế đi vào nội bích. Biện Bạch Hiền vội vã chặn lại thanh âm của mình. Cậu nhớ đến ngày hôm ấy vô cùng nhục nhã. Cậu cũng thế này cố gắng tỏ ra yếu ớt để cầu sự khoan hồng của đối phương.
Phác Xán Liệt từ đằng sau tiến vào, cơ thể dập vào lưng cậu liên tục. Biện Bạch Hiền thực sự chờ đợi xem hắn có một chút nào dịu dàng trân trọng hay không, nhưng hoàn toàn không có, hơi thở ồ ồ bên tai cùng tiếng lẩm bẩm.
“ Nhơ bẩn.”
Hắn dùng tay bóp mạnh thắt lưng cậu, trên eo in nốt ngón tay rất đau đớn, hắn không ôm cậu mà chỉ dùng tay trụ trên người cậu.
“ Yêu? Tất nhiên phải dùng thủ đoạn rồi. Nếu con chịu đựng để nó trôi qua nghĩa là tự phản bội chính mình.”
Cho nên cứ như vậy mà không muốn phản bội mình. Nhưng mọi thứ hiện tại hình như đã quá khó khăn rồi.
Trong chăn bông, hông hắn đẩy không ngừng, có lẽ đều do ảo giác thôi, nhưng cảm xúc ấy nhơ bẩn bi ai giống như đêm hôm đó cùng Nghiêm Phong. Không biết tình cảm của hắn đã trội dạt đi đâu, cậu có thể nhặt lại được không.
Hắn gằn lên từng chữ ở bên tai cậu:
“Quan hệ với tên kia, cứ việc. Nhưng mà đừng có đi khỏi tầm mắt tôi lúc tôi muốn gặp.”
Sáng sớm hắn đến công ty không ăn sáng, giống như chỉ ghé qua đây để cùng cậu làm chuyện đêm qua vậy. Phác Xán Liệt quả thực không thể ăn nổi, hắn đến công ty sớm hơn mọi hôm. Cả tuần trước thuyết phục bản thân bình ổn không cần gặp Biện Bạch Hiền, đến hôm qua không chịu được mà đến đó, nhưng tình cảnh của hai người họ quá gian nan. Hắn không thể mở miệng cấm Biện bạch Hiền quan hệ với Nghiêm phong, vô cùng hạ thấp bản thân. Ngày đó đã sợ cậu ấy bỏ đi. Nhưng sợ cũng không thể lấy nhân nhượng được. Hắn nói cậu ta cứ quan hệ với Nghiêm Phong, là vì chắc chắn Biện Bạch hiền nghe được câu này càng không dám qua lại với anh ta. Nếu như Biện Bạch Hiền đi khỏi hắn sẽ nhất quyết bê cậu về. Tuyệt đối không cho đi mất.

Ông trời quả nhiên muốn dồn cậu vào đường cùng, muốn nhấn cậu xuống tận đáy cùng. Ngồi ở công ty làm việc, điện thoại rung lên, nghe tiếng chửi mắng của Đoan Ái cả thân thể cũng tê dại đi.
“ Mẹ nó, cậu còn quan hệ với tên hòa thượng kia không?”
Thấy cậu không đáp lại, Đoan Ái lập tức mắng tiếp:
“ Cậu… cậu muốn hại tôi tức chết phải không? Bạch Tiểu Ngạn có thai rồi. Cô ta đến đây khám thai mà như hoàng hậu mang long thai vậy. Cả đám bác sĩ chầu chực đối đãi nhiệt tình, bởi hắn không đến đưa vợ đi khám được mà đã nhờ vả các bác sĩ, có cần khoa trương như vậy không, tức chết.”
Thật sự rất hợp lý, cậu đáng khinh như vậy. Bạch Tiểu Ngạn biết điều như vậy, vốn là vợ của hắn ta, chỉ thiếu một bước nữa thôi.
“ Có nghe không? Biện Bạch Hiền.”
Chính là có nghe mới không nói cái gì. Nghe được rồi nói cũng không nói được nữa. Cậu cũng nghĩ đến cái thai ấy không phải của hắn nhưng Phác Xán Liệt sẽ để bạch Tiểu Ngạn trong thời gian làm vợ mình mà mang thai của người khác sao? Bạch Tiểu Ngạn lại là người như thế nào? Có thể ngu ngốc như thế sao?

Theo truyennganmoingay.com