Chuyện gì đến cũng phải đến. Biện Bạch Hiền đã từng vì bối rối mà kéo dài thời gian quá lâu.
Phác Xán Liệt sáng sớm thức dậy đầu óc có điểm choáng váng vì đêm quá uống quá nhiều bia. Hắn chật vật ngồi lên, nhìn lên đồng hồ, có điểm mệt mỏi lại ngã xuống giường. Tay nhấc điện thoại, đột nhiên lại bật người ngồi dậy.
Biện Bạch Hiền gọi cho hắn. Phác Xán Liệt hấp tấp nhấn số gọi lại. Đầu dây bên kia mãi sau mới nhấc máy. Biện Bạch Hiền một câu cũng chưa nói gì, bên này Phác Xán Liệt đã nói liên hồi.
Về đi. Bạch Hiền. ANh nhớ em. Không cần bỏ đi. Biện Bạch hiền. Em muốn đi đâu anh đi với em.
Xán Liệt à.
Bạch Hiền vừa thở dài vừa nói. Phác Xán Liệt im lặng nghe cậu.
Em cũng nhớ anh lắm.
Cậu khóc thút thít nói. Đột nhiên xung quanh nỗi sợ hãi bao vậy. Biện Bạch Hiền co người ngồi trên giường, trên thân mặc tây trang sang trọng. Cậu khóc như một đứa trẻ con, khiến Phác Xán Liệt có điểm không hiểu ý tứ câu nói này.
Phác Xán Liệt. Tôi với anh không thể ở cạnh nhau đâu.
Khóc một hồi, Biện Bạch Hiền lại lạnh lùng nói.
Anh đau lòng đúng không? Tôi rất vui vẻ.
“Tôi sẽ đi vĩnh viễn, mãi mãi không cho anh thấy. Tôi sẽ khiến anh phải nhớ mãi đến tôi, nhưng thế nào cũng không chạm đến được.”
Trong đầu đột nhiên vang lại câu nói này. Phác Xán Liệt tay cũng run lên, chiếc điện thoại rơi xuống giường. Giống như Biện Bạch Hiền ở ngay trước mặt mỉm cười sau đó liền tan biến. ĐIện thoại vừa im lặng được một lúc đã có cuộc gọi đến, Phác Xán Liệt nghe máy, giọng điệu rất chán nản.
Xán Liệt, em bán hết cổ phần của em cho J rồi.
Ôn Chính Quân đầu dây bên kia ậm ừ nói nhỏ.
Phác Xán Liệt hai mắt mở lớn, quát ầm lên:
Mày nói cái gì? Ôn Chính Quân.
Em muốn đầu tư vào công ty riêng, cổ phần của gia đình em cũng đã ủ tại Phác gia quá lâu rồi.
Ôn Chính Quân đưa cái lý do không thể chấp nhận được vào giải thích. Phác Xán Liệt nghe xong càng tức giận. HIện tại hắn có 40 phần trăm cổ phẩn, nếu ÔN Chính Quân bán sổ cổ phiếu của hắn không phải tay J kia sẽ có phần trăm lớn hơn hắn sao. Hôm nay còn có cuộc họp ban quản trị.
Ôn CHính Quân. Chú với anh rốt cuộc hằn học cái gì. Sao anh nói bán cho Phác gia chú cương quyết không bán. Cái này là sao.
Phác Xán Liệt. em ghét anh. Chính anh là kẻ làm tốn bao nhiêu năm của em. Nếu ngày từ đâu em phấn đấu hai năm trước em đã được kế nghiệp ba lâu rồi.
Đầu dây bên kia nói xong vội vã tắt máy. Phác Xán Liệt nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại. tất cả việc này là sao? Hắn.. chỉ có duy nhất Ôn Chính Quân ở bên cạnh, từ đầu đến cuối cũng chỉ tin vào Ôn thiếu gia kia mà chia sẻ mọi thứ. Hiện tại hắn không còn ai, Biện Bạch Hiền đi khỏi, Ôn Chính Quân cũng phản bội. Công ty sắp không còn trong tay mình.
Một hồi sau tiếp tục có cuộc gọi đến.
Xán Liệt. Ba má biết ai vay tiền các nhà đầu tư mua cổ phiếu rồi.

Phác Xán Liệt uể oải bước vào công ty. Đến phòng họp lớn, mọi người ngồi trên ghế đều đứng lên chào. Hắn đi đến ghế của mình, ngồi xuống. Hai mắt âm trầm ngước lên nhìn Đinh Nhược Chi ngồi ghế bên cạnh.
Cô ta dùng nụ cười cao ngạo đứng trước mặt Phác Xán LIệt, sau đó đưa tay chào hỏi:
Tôi là thư kí của J. xin chào!
Phác Xán Liệt không có hứng thú cứ mặc cho Đinh Nhược Chi đưa tay ra, hắn nhẹ giọng nói mọi người ngồi xuống, cuối cùng chỉ còn Nhược Chi đứng đó, nhưng cô lại cười vui vẻ thu tay về mà ngồi xuống.
Mọi người trong cuộc họp bán tán rất xôn xao về vị trí của J kia.
Thời điểm Ôn Chính QUân bước vào phòng, Phác Xán Liệt giống như không thể thở nổi. Cảm giác mọi thứ đều ngừng trệ. Cửa phòng mở lớn một khắc, một khắc hắn đếm từng giây một. Cả phòng im lặng, còn có thể nghe tiếng bước chân chầm chậm của người đi đến. Lần đầu tiên hắn nhìn Biện Bạch Hiền lại cảm thấy đáng sợ như vậy.



Bạch Hiền hai môi khép chặt không có chút ý cười, đôi mắt băng lãnh, hai chân thong thả bước vào. Những tiếng ồ lớn vang lên. Ôn Chính Quân đi sau Biện Bạch Hiền đến ghế ngồi cạnh cậu.
Đinh Nhược Chi đứng lên giới thiệu.
Đây là J, mọi người chắc cũng không cần giới thiệu nữa.
Phác xán Liệt từ lúc Biện Bạch Hiền bước vào cả người vẫn không cử động. Hắn cố gắng chiếm lấy tầm mắt của cậu, nhưng làm thế nào cũng không có được, Biện bạch Hiền chỉ nhìn thẳng về phía trước. Người kinh ngạc còn có Kim Chung Nhân ngồi ở phía đó. Hắn nhíu mày nhìn cậu.
Bạch Hiền. Sao em lại.
Kim Chung Nhân đứng lên gặng hỏi.
Tôi chỉ có 20 phần trăm cổ phần thôi, cũng có thể bước vào đây đúng không?
Toàn bộ phòng họp lại một phen ồn ào.
Đinh Nhược Chi đứng lên nói tiếp:
Thực ra hôm nay cuộc họp còn có Ôn Chính Quân, ôn thiếu gia. Lần này anh muốn bán cổ phiếu cho một người của công ty. Ôn Chính Quân có ba mươi phần trăm cổ phần.
Phác Xán Liệt vẫn không nói tiếng nào, chỉ cảm thấy bản thân không làm được. Hắn đáng lý ra phải hận Biện Bạch Hiền đã sau lưng mình sau lưng hắn dàn xếp. Trước kia nghĩ đến cũng không nghĩ ra cậu chính là J. Biện Bạch Hiền, trong mắt hắn không thể nào có danh vọng ngồi lên vị trí này.
Ánh mắt đau thương của Phác xán Liệt, Ôn Chính Quân nhìn thấy lại có cảm giác vui vẻ.

Buổi họp kết thúc. Mọi người ra về. Chỉ còn Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt ngồi trong phòng. Hắn đứng lên ôm chặt cậu từ phía sau.
Anh không hận tôi sao?
Bạch Hiền hoang mang muốn quay đầu lại nhìn hắn.
Hận em ngu ngốc. Em làm anh sợ quá rồi.
Hiện tại mọi người đều căm ghét tôi, anh cũng nên vậy đi. Cứ đặt tôi bên cạnh, đến một ngày tôi sẽ chuyển hết cổ phiếu của anh sang của tôi. Tôi sẽ chiếm lấy công ty.
Phác Xán Liệt một mực ôm lấy Bạch Hiền, hắn nghe rõ, nghe được lời doạ dẫm của Biện Bạch Hiền nhưng vẫn cố chấp ôm. Hắn biết nếu Biện Bạch Hiền không ở cạnh mình hắn sẽ như thế nào. Chuyện hôm nay qua đi. Ôn Chính QUân cuối cùng lại quay ra bán cổ phần cho Phác Xán Liệt. Phác gia hiện tại nắm bảy mươi phần trăm cổ phần trong tay.
Anh hận em muốn đi đến mức đó. Biện Bạch Hiền.
Hắn nói thâm tình. Biện Bạch Hiền biết trước mình chắc chắn không được ôn CHính Quân bán cổ phiếu cho vẫn cố gắng đến đây, đối diện với Phác Xán Liệt, không phải muốn nói với hắn rằng cậu hận hắn sao. Nếu giành được công ty, hay không giành được công ty, điều cậu nghĩ chính là làm cho Phác Xán Liệt buông tay, khiến hắn chán ghét muốn đá mình đi thật xa.
Nhưng hiện tại vì ánh mắt của Phác Xán liệt, cậu lại ngồi đây để hắn ôm mình. Cả buổi họp, Phác Xán Liệt vẫn chăm chăm nhìn từng biểu cảm của cậu, trong đầu nghĩ ra không biết bao nhiêu lý do.
Cuối cùng cũng hiểu được. Biện Bạch Hiền sao có thể muốn có được công ty chứ. Biện Bạch Hiền mà hắn yêu chính là khiến hắn tin tưởng thôi.
Bạch Hiền vừa rồi cả người cứng lại, hiện tại cũng mềm nhũn ra, câu bật khóc nức nở. Lần đầu tiên muốn hướng hắn dỗ dành.
Em cứ tưởng anh hận em, em sợ .. sợ anh ghét em.
Sợ còn làm. ĐỒ ngốc. Không phải nếu hôm qua em trở về sẽ không có gì sao?
Bạch Hiền quay đầu lại ôm chặt Phác Xán Liệt.
Ban đầu em muốn anh yêu em, dùng phương thức bản thân mạnh mẽ muốn rời đi để khiến anh yêu em, sau đó em sẽ lợi dụng tình cảm của anh để anh đau khổ giống như em vậy. Nhưng mà… ANh yêu em rồi. Làm sao em có thể… phủ nhận tình cảm của mình được. Em đã không tính đến chuyện em cũng yêu anh. Xán Liệt… Em yêu anh.
Anh biết rồi. bạch Hiền..
Biện Bạch Hiền đến giờ mới tin tưởng vào tình cảm của Phác Xán liệt,đến giờ mới khẳng định được. Tại vì chính cậu đã quay sang muốn phản bội Phác gia, Phác Xán LIệt vẫn dùng phương thức tin tưởng để đối với mình.
Mọi người trong công ty lúc ra về ai ai cũng nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ nhưng chỉ có PHác Xán Liệt, chỉ có hắn giành cho mình ánh mắt đau thương. Giống như việc của cậu làm thực sự khiến hắn tổn thương vậy.
Kì thực, ngay từ lúc đến công ty cậu đã hối hận. cái mà Biện Bạch Hiền sợ hãi chính là Phác Xán Liệt không hiểu được mình, sẽ dứt khoát từ bỏ tình cảm của hắn giành cho cậu. Đột nhiên cậu sợ bản thân không thể nhìn thấy Phác Xán Liệt nữa.
Lúc nghe Ôn Chính Quân tuyên bố bán cổ phần lại cho Phác gia, Biện Bạch Hiền ngồi quan sát từng biểu cảm nhỏ của Phác xán Liệt. Phác xán Liệt cũng hướng đến nhìn thẳng vào mắt cậu.
Ai ai trong cuộc họp cũng nhận ra Bạch Hiền có ý định với số cổ phần của Ôn Chính Quân, vì thế họ sẽ nghĩ cậu tơ tưởng, hồi lâu suy xét quan hệ giữa Ôn gia cùng Phác gia cảm thấy Biện Bạch Hiền giống như mèo mà muốn leo cây. Rất nực cười.

Ôn Chính Quân đứng trước công ty chờ Biện Bạch HIền, thấy Phác Xán Liệt theo sau cậu, nhìn vào có điểm cao hứng tươi cười hướng họ châm chọc.
Phác Xán Liệt, tôi phải đưa Bạch Hiền về nha.
Cám ơn anh, Ôn Chính Quân.
Ôn thiếu gia nhìn Biện Bạch Hiền cười tươi:
Cái trò của em ngay cả tôi ngốc cũng nhìn ra, Lần sau muốn chơi chồng em thì tìm trò gì thâm hiểm hơn một chút. Ví dụ đi ngoại tình chẳng hạn. Đâu cần mất thời gian gom hộ cổ phần cho hắn.
Phác Xán Liệt nghe Ôn Chính Quân nói nhảm liền đưa tay doạ đấm hắn. Tay còn kéo chặt Biện Bạch Hiền không cho cậu đến gần Ôn Chính QUân.
Thành thật mà nói thì tối nay hai người nên hàn huyên nói hết những gì khúc mắc với nhau đi. Haizzz. Đừng có rủ tôi đi nhậu nhẹt nữa. Tôi còn phải tìm người yêu.
Cậu đi đi cho anh nhờ. Chuyện chú lừa anh, sau anh tính sổ.
Phác Xán Liệt thấy Ôn CHính Quân dong dài liền cảm thấy khó chịu mà đẩy hắn đi. Biện Bạch Hiền cảm thấy có lỗi vì làm phiền Ôn thiếu gia nên nhìn hắn cảm kích.

Anh hai em mất, anh đều không biết, sáu năm rồi cũng chưa gặp mặt ba mẹ em. Còn nữa, cái hôm anh say rượu cưỡng bức em thành thật xin lỗi.
Trong bóng đêm, Phác Xán Liệt thủ thỉ bên tai Biện Bạch Hiền. Hai người vừa dây dưa ân ái xong, cũng mệt mỏi nhưng vẫn nghe lời Ôn Chính Quân mà nói ra tất cả bức xúc từ đầu đến giờ.
Có thế thôi sao?
Bạch Hiền nằm trong lòng hắn cảm thấy uỷ khuất mà chua ngoa hỏi.
Còn nhiều lần ép em cùng anh làm. Giờ thú nhận là do anh ghen đi.
Có một lần em đến nhà anh ở Úc đấy.
Phác Xán Liệt giật mình cúi xuống nhìn Bạch Hiền. Hai mắt cậu long lanh trong bóng tối. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào má Biện Bạch Hiền xoa xoa.
SInh nhật anh, lúc đó em cũng biết anh với ĐInh Nhược Chi có quan hệ rồi. Em chờ đến khi trở về, còn cố gắng đối đầu với anh, em thừa biết bản tính của anh. Dùng cách đối đầu để khiến anh yêu em. Em hận anh.
Ừm.
Phác Xán Liệt nghe vậy có điểm lo sợ vò vò tóc Biện Bạch HIền.
Em nhẫn nhịn rất nhiều đấy.
Ừm
Còn chịu anh bắt nạt
Ừm
Còn cố gằng chiều ý làm thư kí của anh.
Còn… Ưm..
Phác Xán Liệt không cho Biện Bạch Hiền nói tiếp nữa, liền cúi xuống hôn trọn lấy môi cậu. Hắn đè lên cậu hôn đắm đuối, bàn tay trượt xuống thắt lưng kéo chân Biện Bạch Hiền lên, sau đó mình quỳ giữa hai chân cậu.
Hơi cúi người đưa tay vén tóc mái của Biện Bạch Hiền lên.
Vợ.. anh yêu em.
Bạch Hiền nghe vậy, có cảm giác mình đang mơ, liền đưa hai tay luồn ra sau gáy Phác Xán Liệt ôm chặt, kéo cả người lên hôn Phác Xán LIệt. Phác Xán Liệt cũng thận trọng tiến vào thân thể cậu.
Hai người hoà làm một, quấn quýt, dây dưa đến sáng mới yên tâm mà ngủ.


Theo truyennganmoingay.com