Biện Bạch Hiền biết Phác Xán Liệt đang có ý định dẫn mình đến đâu. Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, một câu cũng không nói.
Đi chậm một chút. Xán Liệt.
Cậu ngồi bên cạnh đưa tay bấu vạt áo hắn, nhưng Phác Xán Liệt làm như không nghe thấy vẫn phóng thật nhanh. Lúc đến nơi cũng đã mười hai giờ đêm. Hiện tại là tháng ba, nhưng vì là đêm nên nhiệt độ giảm nhiều, tiết trời se lạnh, đôi lúc vài cơn gió thổi qua khiến người ta phải run khẽ. Biện Bạch Hiền vẫn ngồi trên xe, Phác Xán Liệt đi xuống mở cổng sắt lớn sau đó lại dùng khuôn mặt đang giận dữ ngồi lên xe phóng vào.
Tháng ba, trời ấm dần, hoa anh đào cũng đã nở, cả con đường được bao phủ bởi màu hồng của anh đào, tuy đã đêm nhưng vẫn thấy thấp thoáng cánh hoa bay phiêu lãng trong không trung. Cậu nhìn đăm chiêu vào ngôi nhà trước mắt.
Chiếc xe của Phác Xán Liệt giống như thường lệ dừng tại giữa con đường dẫn đến khoảng sân lớn. Hai người ngồi im lặng.
Phác Xán Liệt đưa tay xuống tìm lấy tay cậu nắm chặt. Nơi này đối với cả hai có ý nghĩ gì đó rất đặc biệt. Là hơi thở của sự xuất phát, khởi đầu mới. Thỉnh thoảng khi công việc không có nhiều, hắn sẽ dẫn cậu đến đây. Nhưng có lẽ hiện giờ là lần đầu tiên hai người đến vào lúc hoa anh đào nở rộ.
Chúng ta ly hôn đi.
Sáu năm rồi.
Biện Bạch HIền nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Phác Xán Liệt. Giống như trông thấy cả vầng thái dương ngay trước mắt. Con người mà, cái gì tốt đẹp ai chẳng muốn có được trong tay. Nói Biện Bạch Hiền ngốc cũng đúng, nói cậu tham lam cũng đúng. Có điều, cả hai mang danh phận vợ chồng được sáu năm rồi không phải là kì tích sao.
Anh không đồng ý, không đâu. Biện Bạch Hiền.
Phác Xán Liệt dùng động tác lúng túng kéo cậu ôm vào lòng.
Anh yêu em. Bạch HIền. Đừng như vậy, chúng ta. Hai người chúng ta ở với nhau không phải rất tốt sao? Em xem, căn nhà này, không phải sớm muộn anh và em sẽ cùng sống ở đây sao?
Câu nói của hắn cũng ngắt quãng, Biện Bạch Hiền biết Phác Xán Liệt đang sợ hãi. Cảm giác này cậu từng nhiều lần trải qua. Tựa như cảm giác lúc Biện Bạch Hiền cố lấy hết can đảm ra kéo tay hắn lại nói ý nguyện muốn hắn ở cạnh mình. Vì biết cảm giác đó nên cậu không giãy dụa để mặc hắn ôm mình. Biện Bạch Hiền biết nếu mình tỏ ý cự tuyệt người kia sẽ đau lòng thế nào.
Xán Liệt. Chúng ta ly hôn đi. 6 năm nay em sống như vậy đủ rồi. Đến lúc em phải làm Biện Bạch HIền của anh hai, của ba má rồi. Đừng như vậy, sẽ khiến cả hai khó xử.
Phác Xán Liệt vẫn cố chấp ôm cậu. Đến mức này Biện Bạch Hiền cũng cố đẩy hắn ra, giằng co một hồi, Phác Xán Liệt liền bị cậu đẩy mạnh, đầu đập vào thành xe. Bạch Hiền muốn tận dụng lúc đó, mở cửa xe đi ra, nhưng vừa đưa tay đẩy cửa lại bị Phác Xán Liệt kéo lại.



Phác Xán Liệt, dừng lại đi. Tôi chán ghét những hành động này của anh rồi.
Cậu quát lớn, lại bị hắn ôm chặt vào lòng. Môi cứ như vậy lê xuống đằng sau gáy. Bạch Hiền dùng sức bài xích thế nào cũng không đấu lại được sức Phác Xán Liệt. Cậu càng bực bội đưa tay đấm thật mạnh xuống cánh tay hắn.
Em chán ghét, anh càng phải làm. Biện Bạch Hiền, em khiến anh yêu em như vậy, đến bây giờ muốn rời bỏ. Không dễ đâu.
Phác Xán Liệt vừa nói vừa đưa tay kéo vai áo Biện Bạch Hiền xuống, sau đó hôn sâu xuống vai cậu, còn há miệng cắn một gặm lớn.
Được, muốn làm thì cứ làm. Cũng chẳng có tác dụng gì.
Bạch Hiền thôi không phản kháng mặc kệ Phác Xán Liệt đang muốn cùng mình ân ái. Phác Xán Liệt hai tay ôm cậu có chút run nhẹ, nhưng sau đó một khắc kéo Bạch Hiền đối diện với mình, đẩy cậu hơi ngả người xuống, đưa cả thân đè lên cậu.
Anh sẽ không ly hôn. Cả đời này, không buông em.
Hắn bá đạo cúi xuống đặt nụ hôn cuồng nhiệt lên môi cậu. Biện Bạch Hiền bị hôn đến phát đau, hai môi bị hắn mở ra, còn có lúc dùng răng cắn chặt đến chảy máu. Phác Xán liệt dùng đủ mọi cách lưu lại dấu vết trên người cậu, ấn mút, cắn, hai tay còn bóp chặt hai bả vai khiến chỗ thịt đó sưng tím.
Thấy hắn như vậy, Biện Bạch Hiền đột nhiên sợ hãi. Cảm giác hắn làm vậy rất khó chịu.
Đi ra đi.
Cậu nói nhạt, đẩy Phác Xán Liệt ra khỏi cơ thể mình, sau đó với tay lấy chiếc áo bên cạnh mặc vào.
Em sao lại vô tình như vậy? Anh hận em.
Phác Xán Liệt nói đầu đau thương, nhìn sắc mặt của Biện Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy rất xa lạ. Cậu nhếch miệng cười, sau đó nói rất lạnh lùng:
Phác Xán Liệt, tôi nói cho anh một sự thật. Tôi kiên trì ở lại Phác gia là đợi đến ngày này. Khiến anh yêu tôi một chút, sau đó tôi sẽ dứt khoát muốn rời đi. Cho anh biết 1 phần mười cảm giác của tôi. Anh nghĩ tôi giống như thiên sứ sao? Tôi cả đời đều không quên những việc anh đã làm đâu. Càng khiến anh hận tôi. Tôi càng cảm thấy rất hả hê.
Biện Bạch HIền nói từng câu một rất rõ ràng. Biểu tình cũng vô cùng khác. Giống như người trước mặt không còn là cậu vậy.
Anh cảm thấy thế nào? Vui vẻ không? Nghe đây, dù anh có dùng mấy cái cách rác rưởi đối với tôi, tôi cũng không ở lại. Tôi sẽ đi vĩnh viễn, mãi mãi không cho anh thấy. Tôi sẽ khiến anh phải nhớ mãi đến tôi, nhưng thế nào cũng không chạm đến được.
Biện Bạch HIền chẳng phải chỉ là người bình thường thôi sao. Đếm trên đầu ngón tay, một hai ba bốn năm sáu. Sáu năm nhưng nếu tính ra ngày thì dài lắm. Năm thứ nhất, cậu còn đau khổ nhớ đến tình cảm của mình. Năm thứ hai hơi nguôi ngoai một chút mà cố gắng phấn đấu. Kim Chung Nhân nghĩ rằng Biện Bạch Hiền đến ngày hắn về mới biết Phác Xán Liệt ở ngoại quốc sống cùng Đinh Nhược Chi nhưng không phải.
Cậu đã sớm biết. Sinh nhật Phác Xán Liệt, đến năm thứ ba ở trong Phác gia, Biện Bạch HIền mới có can đảm sang Úc tham gia. Dù sao vẫn cảm thấy nên im hơi lặng tiếng mà qua đó.
Tìm được đến nhà Phác Xán Liệt đợi dưới khí hậu lạnh giá, còn có tuyết rải đầy. Cả khu phố đều lấm tấm màu tuyết. Khung cảnh tiếp theo cậu nhìn thấy, chính thức thanh tỉnh cậu. Phác Xán Liệt vui vẻ đi cùng ĐInh Nhược Chi trên tuyết, hai người cùng vào trong căn nhà kia. Bạch Hiền đứng cứng người ở bên ngoài, căn nhà lớn sáng rực ánh đèn ấm áp. Có lẽ sau bao nhiêu năm, đó là lần đầu tiên cậu thực sự biết được lạnh lẽo thực sự là như thế nào. Tuyết rơi xuống lạnh buốt trên người. Đinh Nhược Chi vẫn chưa chịu trở về nhà. Cậu căn bản đứng đó chờ cô ta đi ra khỏi, sau đó mình sẽ bước vào.
Mấy tiếng đồng hồ đứng trong tuyết, rồi cả đêm ngồi tại quán cà phê gần đó vẫn không chờ được.
Chuyến bay về nước còn một tiếng nữa. Cậu quyết định không nhìn căn nhà đó nữa. Hộp quà trên bàn thế nào nhìn vào lại đáng cười như vậy. Rời khỏi quán cà phê, Biện Bạch Hiền cũng không đến gặp chồng mình mà đi thẳng quay lại sân bay. Trước đó còn đem hộp quà vùi sâu dưới tuyết. Qua một đêm tuyết cũng đủ dày để che lấp hết nó.
Người ta nói niềm vui thì dễ quên, nhưng nỗi buồn thì không bao giờ.
Huống chi, giữa cậu và hắn, vui vẻ cũng chẳng có bao nhiêu. Biện Bạch Hiền đã từng nghĩ rời đi. Nhưng đến tận bây giờ cậu cũng không xác định được.
Là do mình cố chấp hay hận nữa.
Lúc đầu là muốn trả ơn Phác gia, sau đó là không muốn thua kém kẻ được hắn yêu, tiếp theo là muốn trả lại những gì mình phải chịu đựng.
Hay cả ba đan xen cũng đúng.

Biện Bạch Hiền vô thần nhìn người trên thân mình chuyển động. Cậu biết, hắn sẽ làm như vậy, khi người ta muốn rời bỏ hắn, hắn sẽ cảm thấy mình kém cỏi mà ra sức nắm giữ, dùng mấy cái biện pháp bỉ ổi này để hạ nhục, đè nén đối phương.
Cậu hận … hận. Hai bàn tay bấu chặt lấy da lưng Phác Xán Liệt. Cánh anh đào rơi mềm mại trên vệt móng tay Bạch Hiền để lại. Phác Xán Liệt cả thân đè nặng lên người Biện Bạch Hiền, hai cánh tay vững chãi khoá cậu ở giữa thành xe và ngực mình. Tay vận động lấy lực đẩy mạnh phần dưới. Phác Xán Liệt muốn hai người hoàn toàn nhập vào một, hắn muốn cắm vĩnh viễn cái của mình vào trong cậu, khiến Biện Bạch Hiền muốn thế nào cũng không thể rời đi.
Mấy tháng trước, hoa anh đào chưa nở, vẫn còn hạnh phúc cùng nhau ân ái. Đến khi anh đào nở rộ, đẹp đến mơ màng thì giống như nó hút hết những gì tốt đẹp của hai người giành cho nhau.
Biện Bạch HIền hiểu rõ tại sao mình lại hận hắn như vậy.
Chính là cậu rất khinh bản thân. Anh hai mất, cậu vẫn không hận hắn, đến lúc thấy hắn dứt khoát tuyệt tình mới cảm thấy bản thân thiệt thòi.
Đúng. Tất cả trước đây là giả dối.
Biện Bạch Hiền thâm tình không nuôi ác ý sao? Chẳng tồn tại.
Nhưng mà…
Nói cho cùng. Hận hắn không phải vì yêu hắn sao?
Cậu mặc kệ bản thân bị tàn phá bị đũa bỡn, chỉ ước vọng nhìn lên hàng nghìn cánh hoa đang rơi nhè nhẹ.
“Ước gì, trước kia chưa từng gặp Phác Xán Liệt”
Biện Bạch Hiền giơ ngón tay nhìn chiếc nhẫn cưới. ngày trước trả lại cho Phác Xán Liệt, nhưng sau đó, má Phác liền gửi về cho cậu. Giống như nhắc nhở rằng không thể vứt bỏ quan hệ với Phác gia.
Cậu nhớ rõ từng chữ má Phác ghi trên giấy thiệp chính là: “Đeo vào và không được quên thân phận của mình”
Thân phận của cậu. Rõ ràng ám chỉ, thân phận Biện Bạch Hiền, chỉ Phác gia có quyền bỏ chứ không bao giờ có việc Biện Bạch Hiền rời bỏ Phác gia.
Trong đầu Biện bạch Hiền, duy nhất có quan niệm yêu mới cùng nhau đeo nhẫn đôi, vậy mà cậu đã đeo nó cả 6 năm qua.

Biện Bạch Hiền nghỉ làm tạp vụ ở công ty nhỏ kia. Cả ngày bị giam lỏng trong nhà. Phác Xán Liệt càng lúc càng điên cuồng chiếm giữ cậu.
Hắn ngang ngược nhất quyết không chịu thua Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền cũng vậy, Phác Xán Liệt nói đông thì cậu đi tây, cố tình đối phó với hắn. Hai người ngày hôm qua còn âu yếm dịu dàng đối với nhau, giờ chỉ dùng ánh mắt cay đắng nhìn nhau.
Buổi trưa hôm đó, cậu mang cơm đến cho Phác Xán Liệt, tình cờ chạm mặt Kim Chung Nhân. Hắn nhìn thấy thì cực kì giận dữ kéo Biện Bạch HIền vào phòng. Cả hai âm ĩ cãi nhau một trận.
Đinh Nhược Chi đứng ở ngoài nhìn vào cảm thấy chỉ có từ thảm cảnh để miêu tả.
Phác Xán LIệt ghen đến mức đập phá tất cả. Biện Bạch Hiền chỉ ngang bướng đứng đó đôi khi sẽ cãi lại.
Tôi muốn ly hôn, không có cớ gì phải chung thuỷ với anh.
Em nói cái gì.
Chính là thế, cho dù tôi thực sự muốn có quan hệ với Kim Chung Nhân thì sao?
Phác Xán Liệt cười lạnh, không nói lại nữa, chỉ đưa tay kéo mạnh Biện Bạch Hiền nằm xuống ghế.
Phác Xán Liệt, anh … ưm.. buông…
Đinh Nhược Chi đây là lần đầu chứng kiến cảnh Phác Xán Liệt cường bạo Biện Bạch Hiền, tuy trước đó đã biết có chuyện này, những cũng không ngờ đến hắn lại nhẫn tâm như vậy. Cái cách hắn áp người kia dưới thân thật cường ngạnh, bá đạo. Biện Bạch Hiền cho dù giãy dụa thế nào cũng bị hắn áp đảo lại cho bằng được.
Sao. Không vào cản?
Cô nhỏ giọng nói với người đã im lặng đứng đằng sau mình từ lúc nào. Đinh Nhược Chi liếc mắt về phía hắn.
Kim Chung Nhân thở dài một hơi.
Cũng đau lòng, nhưng không phải làm như vậy, Biện Bạch Hiền sẽ hận hắn hơn sao? Làm anh hùng chắc gì đã được cậu ấy đáp lại.
Rất tiến bộ.
Nhược Chi cười nói, sau đó ôm tập tài liệu ngồi xuống bàn làm việc. Mắt nhìn chăm chăm vào Kim Chung Nhân. Hắn ngoài mặt ung dung đứng xem từ đầu đến cuối cảnh cường bạo vô đạo đức trong phòng, nhưng bàn tay thì đã nắm đến đỏ ửng, gân xanh cũng nổi lên.

Theo truyennganmoingay.com