Tổ chức đám cưới bí mật tại một khu sự kiện lớn nói cho cùng cũng chỉ là một nghi thức. Phác Xán Liệt và Bạch Tiểu Ngạn đã sớm đăng kí kết hôn rồi. Sau đám cưới ấy, chủ tịch Hòa mở họp báo tuyên bố người thừa kế chính thức của Hòa Thiên. Biện Bạch Hiền nhìn thấy hắn đầy khí chất trên tivi, cậu thầm nghĩ bản thân Phác Xán LIệt bây giờ dùng bộ dạng này chắc chắn trong lòng rất tự hào, rất hài lòng sung sướng.
Hoàng Phương Thành bỏ làm trong công ty lớn vào chi nhánh nhỏ của ba anh ta làm việc. Người phải nhắc đến chính là Hoàng Hạnh San, cô ta còn không thèm đến công ty luật của mình nữa, không biết cả ngày làm gì nhưng mỗi lần trở về nhà đều thấy ăn mặc rất hầm hố, trên người nhất nhất sẽ ngửi thấy mùi rượu. Ngoài mặt gia đình họ vẫn coi cậu là người thân, nhưng trong lòng cậu cũng hiểu rõ chính mình đang được đặt ở vị trí nào ở họ. Bọn họ chắc chắn không ưa cậu. Biết được tình trạng của Hoàng Hạnh San, Biện Bạch HIền không nhịn được mà quan tâm đến họ.
Hoàng Hạnh San một cô gái gia giáo tài giỏi bây giờ trở nên như vậy. Những lúc tĩnh lặng nghĩ lại, một khi yêu Phác Xán liệt giống như đặt ra toàn bộ tính mạng mình vào đó. Hắn không cần chắc chắn sẽ đau đớn, Phác Xán Liệt cho dù mưa to gió táp cũng sẽ đứng vững không chút đau lòng. Cậu không biết nếu như chuyện của cả hai không ổn hắn có ảnh hưởng nhiều không? Không dám thử, không có can đảm thử.
Bạch Tiểu Ngạn còn trẻ, cô ấy vừa tốt nghiệp đại học, cậu không tiếp xúc nhiều, nhưng bản thân thấy được cô ta rất biết nhẫn nhịn. Hoàng Hạnh San ngay ngày cưới nói người đến phá hoại nhưng cô ta không có quá mức sợ sệt quá mức tức giận. Có lẽ cũng là do Phác Xán Liệt giấu chuyện này. Nhưng nghe nói, Hạnh San có cùng đám bạn của mình khó dễ Tiểu Ngạn không ít. Giật đồ, chặn đường trêu chọc, nhưng chuyện này không biết Tiểu Ngạn có nói với Phác Xán Liệt không, nhưng Hoàng Hạnh San nhắn tin kể cho cậu.
Sau đám cưới ấy, Hoàng Hạnh San bắt đầu nói rất nhiều chuyện cho cậu, nhưng việc cô ta làm, những việc xấu cô ta thực hiện với vợ của Phác Xán Liệt. Cậu có cảm giác là do Hoàng Hạnh San muốn được cảm thông. Bởi vì nỗi đau lòng ấy cậu chỉ có cậu mới hiểu được.
Bạch Tiểu Ngạn biết điều, là phụ nữ có thể tồn tại bên người Phác Xán Liệt không ai dị nghị. Còn cậu, muốn bộc phát nhưng sợ rằng bộc phát rồi người chuốc lấy đau khổ kia chỉ có mình, một phần cũng sợ Phác Xán Liệt.
Cuộc sống của hắn sau khi kết hôn không có gì ảnh hưởng, vẫn thường xuyên đến chỗ cậu, Biện Bạch Hiền bắt đầu ít nói, thường thường sẽ không ngẩng đầu nhìn hắn, có đôi lúc hắn bên cạnh nhưng lại nhớ khuôn mặt hắn.
Bạch Tiểu Ngạn chỉ cần an phận làm vợ, cô ta càng lúc càng tiến, cậu lại bắt buộc phải nhẫn nại bên cạnh hắn, rất có cảm giác mình bắt đầu bị đẩy lùi ra phía sau. Chỉ cần một chút biểu hiện không cam chịu nữa, rất có thể Phác Xán Liệt sẽ đá cậu đi, như ngày ấy nói cậu rời khỏi căn biệt thư của hắn.
“ Bạch Hiền, cậu biết không?”
Biện Bạch Hiền ngồi co chân trên ghế, im lặng nghe Hoàng Hạnh San nói trong điện thoại. Mỗi lần gây chuyện đều tìm đến cậu đã thành thói quen rồi.
“ Anh ta lần đầu tiên xuất hiện, là bảo vệ cô ta.”
Đàn ông bảo vệ phụ nữ cũng không có gì sai. Biện Bạch Hiền nghĩ thầm trong lòng, nhưng thực sự không hề đơn thuần mà nghĩ như thế, cậu đang tự dặn mình mọi việc chỉ đơn giản như vậy, rốt cuộc ngay cả tay cũng run lên vì khó chịu.
“ Lạnh lùng nói tôi không nên như vậy nữa. Nói tôi thế này rất thảm bại, nói tôi không thể cứ thế này. Nhưng cậu có biết không? Tôi đã không thể quay về như trước kia nữa.”
Sau đó cô ấy kể công ty bị người làm ăn cùng chiếm lấy rồi, luật sư trong tổ chức nhỏ làm việc cũng rất khó khăn, huống hồ, cô đã quay lại với bạn trai cũ rồi, không thể chia tay.
“ Chị rất ghét Bạch Tiểu Ngạn sao?”
Cậu nhỏ giọng hỏi.
“ tất nhiên rồi, cậu còn phải hỏi sao?”
“ Ý tôi nói ghét ở đây là ghét bằng cả sinh mạng ấy.”

Phác Xán Liệt vẫn như mọi ngày bấm chuông cửa, cậu đứng trong bếp chờ nấu xong nấu xong nồi canh gà mới đi ra mở cửa. Phác Xán Liệt cầm trên tay túi đồ mua từ trong siêu thị, cậu tiếp nhận để trong tủ lạnh.
“ Ngoài trời rất lạnh, tại sao lâu như vậy?”
Hắn có chút bực bội nói. Bạch Hiền dừng lại thở dài một tiếng sau đó nói nhỏ:
“ Canh gà không trông sẽ hỏng.”
Phác Xán Liệt khựng lại một chút hắn lại căng thẳng rồi, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Phác Xán Liệt Biện Bạch Hiền lập tức quay đầu đi.
“ Những thứ quan trọng nhất anh đều xác định rõ.”
Hắn nói năng khó hiểu như thế, cậu không muốn suy nghĩ. Bạch Hiền đi vào bếp đặt thức ăn lên bàn.
“ Hôm nay chỉ có những món này thôi.”
Cậu không thể cả đời cứ phải làm cho hắn, một mặt phải chiều theo hắn, một mặt luôn thích những món ăn mà mình vốn thích. Bởi vì cậu biết có một ngày cậu sẽ không kham nổi. Mà nếu như Bạch Tiểu Ngạn kia có khẩu vị dễ dãi thì sao?
Phác Xán Liệt biết Biện Bạch Hiền nghĩ cái gì, hắn ngồi xuống bàn bắt đầu dùng đũa nếm thức ăn.
“ Mặn.”
Hắn lạnh giọng nhận xét, nhưng miệng vẫn cố gắng ăn. Hắn biết nếu như dừng lại, Biện Bạch Hiền sẽ càng chìm sâu trong suy nghĩ bất an kia. Cậu ngồi lặng lẽ ăn, một lúc sau đột nhiên đứng dậy, Biện Bạch Hiền đưa tay thu hết lại bát canh Gà cùng mấy món xào cậu làm.
“ Không ăn được để em đi làm thứ khác.”
Thoáng cái sợ hắn quá mức giới hạn mà bỏ đi. Phác Xán Liệt lập tức đưa tay ngăn lại, đứng giọng nói.
“ Em ngồi xuống đi.”
Quan hệ này một lúc cậu nghĩ chỉ có sợ hãi, sợ làm thế này đối phương sẽ nghĩ không được mà đi mất, sợ rằng mình không có ai để đến, mà hắn lại có người kia, mình cô đơn, còn hắn sẽ không cô đơn.
“ bây giờ, cho dù em có bắt anh ăn tỏi với cơm cũng được.”
Hắn đột nhiên nói. Lần duy nhất sau năm mười bốn tuổi hắn nhận lỗi với ba là bởi vì Lưu Diệp Thanh. Hắn nhận lỗi bởi sự ngu ngốc của bản thân, một khi cảm thấy chính mình đã sai rồi, sau đó là ngoan ngoãn nghe lời du học nước ngoài, đưa ra mục tiêu có được Hòa Thiên.
Giống như bây giờ hắn biết kết hôn với Bạch Tiểu Ngạn là có lỗi với Biện Bạch Hiền.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy bộc lộ sự tức giận. Thấy Bạch Hiền dịu lại, khuôn mặt điềm tĩnh như cũ, hắn cũng yên tâm, ngay cả khẩu vị cũng không coi trọng nữa. Chính là cứ như vậy ăn rất nhiều.

“ Biện Bạch Hiền.”
Cậu biết sống cùng một khu ở thành phố cuối cùng cũng sẽ có ngày gặp mặt. Ngô Thế Huân đứng đằng sau Lộc Hàm, hắn gọi với thanh âm đầy coi thường bực bội.
“ Nhìn cậu vẫn sống tốt tôi thấy ông trời như đang trêu ngươi con người ta rồi.”
Hắn bắt đầu đứng lên ở phía trước Lộc Hàm, giống như vài năm trước đây. Tình cảm của bọn họ thật đáng ngưỡng mộ, tan lại hợp vậy mà vẫn không thay đổi. Tình cảnh này đến thời điểm giờ đây không còn thê lương như trước nữa. ĐIều thê lương chính là sự ghen tỵ của cậu.
Có lẽ Lộc Hàm đã nói những chuyện cậu đã làm, NGô Thế Huân mới giận dữ khinh ghét đến thế này.
“ Phác Xán Liệt kết hôn rồi, bây giờ cậu có tình nhân chưa? Loại người như cậu thì ai có thể yêu nổi.”
Ngô Thế Huân nói, còn Lộc Hàm vẫn cao ngạo nhìn cậu từ đằng đó, ánh mắt ấy chưa từng thay đổi với cậu.
“ Hắn vẫn còn ở cạnh tôi.”
Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn bọn họ. Cậu đưa tay vào túi áo lấy điện thoại, trong phút chốc rất muốn cho bọn họ thấy tình cảm của Phác Xán Liệt dành cho mình. Cậu căn bản cũng hạnh phúc hơn rất nhiều hai người họ.
Nhưng hắn không nhấc máy.
“ Mặc kệ cậu ta đi, chúng ta không cần để ý nữa”
Lộc Hàm đến bây giờ mới mở lời. Cậu ta kéo Ngô Thế Huân đi khỏi. Biện Bạch Hiền vẫn đứng đó gọi rất nhiều cuộc. Sau đó có người gọi đến.
Là Hoàng Hạnh San.
Công việc của cô ta hiện tại chính là đến bar, ăn chơi hẹn hò, trêu chọc Bạch Tiểu Ngạn sau đó gọi cho cậu.
“ Anh ta đánh tôi.”
Ngày hôm trước nhắc nhở, ngày hôm nay đánh Hoàng Hạnh San, vậy ngày hôm sau còn làm cái gì nữa.
Nghe được câu ấy tâm tư bị chìm trong đáy cùng. Biện bạch Hiền đứng ở đây ngay cả chính mình cũng không kiểm soát nổi, khuôn mặt vì nhịn lại mà đỏ ửng.
“ Anh có sao không? Anh bị đau ở đâu à?”
Một nữ sinh trung học đi đến vội vã đưa cho cậu giấy. Lúc này cậu mới phát hiện mình khóc, mồ hôi cũng chảy xuống. Biện Bạch Hiền cúi đầu cảm ơn, cô bé cũng rời đi.
Điện thoại lại một lần rung lên, tiếng cười nói của người đầu dây bên kia qua tai cậu:
“ Bạch HIền, tôi có em bé đấy. Sau này cậu sẽ là cha đỡ đầu của nó.”
Là Đoan Ái, cô ấy có thai rồi. hạnh phúc gia đình đầy trọn vẹn, tiếng cười vui vẻ hân hoan vang lên không ngừng trong tai cậu.
Kết hôn, có con là một việc rất bình thường trong nhân sinh.
Đều là lẽ thường, nghĩ đến lẽ thường ấy, tay lại run lên không ngừng.
“ Tất nhiên rồi. Chúc mừng chị.”
“ Cậu mừng đến mức giọng cũng run à. Thật là…”
Lúc cúp má đã không ngăn được mà ngồi suy sụp xuống ghế băng. Xin lỗi Đoan Ái, ở tình cảnh này cậu không tài nào vui vẻ cùng chị ta được. Mặt úp xuống hai vai nhô lên run rẩy, tiếng khóc cố nghẹn lại ở cổ họng. Có vài người đi qua nhưng không dám tiến đến. Niềm tin vụn vặt cứ mỗi ngày đều mất dần. bây giờ còn lo sợ, cho dù những việc đó không nghĩ sẽ xảy ra nhưng vẫn vô thức mà sợ hãi.
Nếu như một ngày nào đó hắn nhìn sang hướng khác. Có tiền rồi, có địa vị rồi, kết hôn rồi. Hắn chỉ cần có thêm tình yêu với người vợ, có đứa con nhỏ. Cuộc sống hoàn hảo biết bao. Ngay cả cậu cũng thèm thuồng.
Hắn là người thông minh. Một Biện Bạch HIền nho nhỏ như cậu có thể gạt sang một bên mà chọn hạnh phúc lớn ấy lắm chứ.
Việc duy nhất hắn làm được cho cậu chính là có thể ăn tỏi với cơm chăng?


Theo truyennganmoingay.com