Tình yêu, yêu đơn phương, thầm lặng cũng đau khổ, cùng yêu nhau cũng đau khổ. Hắn chỉ nói cậu ở đây, cậu cũng không rời đi. Vài ngày này hắn vẫn đến nhà cậu như thường lệ, sẽ đặt cậu ngồi lên đùi sau đó ôm vào lòng, miệng lại luôn nói những câu lạnh nhạt nhưng đầy ý vị. Biện Bạch Hiền nhiều lúc cũng lười không muốn hiểu. Buổi chiều đó hắn không đến nữa, Biện Bạch Hiền không thắc mắc, ngày mai kết hôn rồi lại đến nơi này thì cũng thật vô lý đi. Cậu còn nghĩ sau này hắn sẽ không trở lại nữa kia. Nếu như sau một tuần hắn không đến, cậu sẽ dọn dẹp rời khỏi chỗ này. Tuy rằng có chút hối tiếc, nhưng ngay từ đầu đã cảm thấy thứ tình cảm ấy thật vô vọng. Cứ coi như thời gian gần đây cả hai cùng chơi bời với nhau thôi, không cần quá coi trọng thủy chung.
Bạch Hiền đưa tay gạt gọn các mắc treo quần áo của hắn sang một bên. Có khi nào hắn sẽ dẫn Tiểu Ngạn đến đây, sau đó sẽ cùng nhau ngồi trên bàn ăn dùng bữa, cùng nhau nằm trên chiếc giường lớn này. Thoáng cái trong lòng nghĩ muốn làm gì đó với cô gái kia. Nhưng cũng chính cậu đưa suy nghĩ ấy nhấn xuống. Lộc Hàm là đàn ông, Tiểu Ngạn là cô gái thân yếu tay mềm, cho dù có đê tiện thế nào cũng không nên đến mức đó.
Đang thẫn thờ suy nghĩ thì tiếng chuông cửa vang lên, Bạch Hiền chậm rãi bước ra ngoài mở cửa.
“ Muộn thế này rồi anh còn đến, vào nhà đi.”
Cậu đưa tay kéo nhẹ áo hắn rồi đóng cửa lại. Phác Xán Liệt ngồi xuống ghế, đặt xuống trên bàn hai hộp cà phê nóng.
Hắn kéo tay cậu lại đặt cốc cà phê vào lòng bàn tay cậu sau đó kéo Biện Bạch Hiền ngồi vào lòng mình. Biện Bạch Hiền cảm thấy rất buồn cười, hắn đi lạnh như vậy, tuy rằng chỉ ngồi trong xe nhưng tay hắn đã lạnh toát rồi vậy mà rốt cuộc vẫn đưa cà phê cho cậu cầm trước tiên. Cậu không biết bản thân còn đóng vai tình nhân ngọt ngào này đến bao lâu. Đột nhiên trong đầu có suy nghĩ, đối phương kết hôn cũng không sao. Hắn phát hiện Biện bạch hiền ngồi trên đùi mình chỉ cúi đầu thơ thẩn.
“ Hôm nay ăn gì?”
“ Mì.”
Có lẽ là do quen với việc hắn mua thức ăn đến nên hôm nay đặc biệt qua loa mà ăn mỳ ăn liền. Phác Xán Liệt không trách móc mà chỉ dùng giọng khinh thường nói.
“ Những đồ như vậy mà vẫn ăn được.”
“ anh đang lo cho em phải không?”
Lần đầu tiên dám công khai bóc trần hắn, Phác Xán liệt thực ra rất biết che giấu, hắn lo cho cậu ăn mì không tốt, nhưng nghe được câu đó chẳng có phản ứng giống như những kẻ nói dối, hắn chỉ dùng mắt liếc qua cậu không đáp lại.
“ Đoan Ái với Hoằng Dạ kết hôn rồi.”
Nhắc đến Đoan Ái, Phác Xán Liệt lập tức làm bộ không để ý.
“ Đoan Ái nói cô ấy chưa từng nghĩ sẽ được như vậy.”
Giống như cậu chưa từng nghĩ sẽ được ở bên cạnh Phác Xán Liệt thân thiết ngọt ngào như bây giờ. Phác Xán Liệt có vẻ như không muốn nghe, hắn cầm cốc cà phê của cậu ra đặt xuống bàn.
“ Không cần hâm mộ bọn họ.”
Hắn nghiêm khắc nhắc nhở, ánh mắt tràn đầy tự tin, tay luồn qua sau gáy cậu nhẹ rướn cổ lên là có thể chạm vào môi Biện Bạch Hiền. Bạch Hiền có chút giật mình mà lùi lại. Kì thực từ sau khi hòa hợp đến giờ chưa thân thiết đến mức đó. Ngày hôm ấy hắn hôn cậu sau đó cậu lặng lẽ cự tuyệt quan hệ, ngày sau hắn cũng không quá phận nữa.
Ngày mai kết hôn, hôm nay cùng tình nhân lên giường có phải rất bỉ ổi không?
Cậu nghĩ thầm, trong bụng lại nghĩ bắt buộc phải làm. Như vậy sự uất ức trong lòng cũng sẽ nhẹ xuống, có thể nhìn Tiểu Ngạn sau đó tự mình chê cười cô ta mà không thấy ủy khuất.
Có lẽ tâm tư này giống như vài tiểu tam xen vào hạnh phúc gia đình người khác.
Xung quanh yên lặng, cũng chỉ có tiếng môi lưỡi giao triền, đây thực sự là kỉ lục hôn môi lâu nhất của cậu, ai cũng không muốn rời khỏi môi đối phương. Phác Xán Liệt đưa tay luồn vào tấm áo của cậu xoa quanh lưng mịn, bàn tay sau đó không yên ổn muốn tham lam hơn mà luồn xuống quần nỉ, bám chặt một bên hông cậu. Lúc rời khỏi môi hắn, Bạch Hiền lập tức cúi đầu mà thở, Phác Xán Liệt còn chưa để yên, hắn bắt đầu hôn mũi mắt, cổ cậu, mọi thứ cũng trở nên ám muội, từng thanh âm môi hắn mút xuống da thịt cậu, ngay cả ánh đèn cũng trở thành mờ ảo khiến Biện Bạch Hiền thoáng cái ngại ngùng. Hắn đưa chân ra nhẹ đẩy cậu nằm xuống ghế số pha lớn, tay kéo vạt áo Biện Bạch Hiền lên, môi lưu loát đặt xuống hôn từ rốn thẳng lên phía trên, sau đó hít một hơi ở trước ngực cậu, mới mở miệng cắn nhẹ lên nhũ tiêm hồng nhạt. Bạch Hiền bị áo ngủ che đi tầm nhìn, chỉ mơ hồ thấy được đỉnh đầu hắn vùi xuống ngực mình. Toàn bộ đều dựa vào cảm nhận.
Vừa hôn đến mất dưỡng khí, bây giờ bị hắn mân mê đến thở dốc. Phác Xán Liệt đưa bàn tay lớn của hắn qua lưng nâng người cậu dậy, đưa tay kéo chiếc áo của cậu ra, lúc này Biện Bạch HIền mới quan sát thật kĩ sắc mặt của hắn. Vẻ mặt bình thường lạnh băng, lần đầu tiên biểu tình như vậy, nóng bỏng, muốn khẩn trương nhưng lại vẫn cố gắng ôn nhu kiềm chế. Bạch Hiền cúi đầu áp đỉnh đầu vào ngực hắn. Nhìn kĩ như vừa nãy khiến cậu thấy nóng mặt, hai má giống như bị hở lửa mà phừng phừng bốc khói. Bởi vì cúi đầu nên cậu không phát hiện ra, Phác Xán Liệt phía trên khẽ cười, hắn cười dịu dàng đến kinh ngạc. Là do nụ cười ấy xuất hiện trên khuôn mặt của kẻ luôn làm mặt lạnh cho nên mới kinh ngạc đến vậy. Hắn đưa tay xoa xoa tóc cậu. Một lúc sau trầm xuống mới lấy giọng như thường mà nói.
“ Được rồi. Cũng không phải lần đầu tiên.”
Bạch hiền lại bị đặt nằm xuống, lần này hắn từ từ kéo quần chun của cậu ra, hắn ngập ngừng một hồi lâu mới quyết định cúi đầu hôn xuống nam vật sau lớp quần lót của cậu. Thực ra đề làm việc này hắn phải rất khó khăn mà tự thuyết phục cậu. Có chút không phù hợp với bản thân. Dù là vậy thì cũng đã làm rồi. Một khi đã làm thì phải thật tỉ mỉ. Hắn không cởi nốt quần nhỏ duy nhất còn xót lại trên cậu mà cứ thế hôn liếm. Bạch Hiền ở phía đó vừa kinh ngạc vừa khoái hoạt, cậu ngửa cổ thở không ngừng gọi tên hắn.



May mắn vẫn còn chưa lộ toàn diện thứ đó để hắn hôn không thực sự cậu muốn trốn ngay lập tức. Bây giờ cũng chẳng thèm nghĩ đến ngày mai sẽ thế nào nữa. Hiện tại hắn ở đây với cậu, hắn đang ôm cậu, dùng miệng lấy lòng cậu. Phác Xán Liệt đưa ngón tay kéo đai quần của Bạch hiền xuống, luồn ngón tay tiến vào phía sau cậu. Rất lâu rồi chưa có cảm giác này. Ngón tay thân thuộc nhồi kín hậu huyệt, một động tác lưu chuyển ra vào. Bạch Hiền ở phía đó đưa tay nắm lấy tóc hắn, chân bất giác mở lớn hơn.
Hắn lúc này mới dừng lại, kéo lớp quần kia ra. Bạch Hiền hoàn toàn xích lõa nằm dưới thân hắn. Cậu biết được chính mình bây giờ muốn phản kháng cũng không được nữa. Thoát khỏi thứ tình ái kia quả nhiên khó hơn cả lên trời. Hắn chật vật từ từ đưa nam căn vào phía trong, vách tường lập tức ôm chặt lấy hắn, dán sát kề cận không muốn rời.
“ Nếu em là phụ nữ, có phải sẽ tốt hơn không?”
Bạch HIền hai mắt đột nhiên đỏ hoe nhìn hắn, Phác Xán Liệt bởi vì hồi hộp phải tiến vào, cơ mặt gồng lên, sự thận trọng trong từng chuyển động của hắn bộc phát ra từng thớ cơ.
“ Cho dù em là gì, anh cũng sẽ cố gắng.”
Từ cố gắng ấy, trước giờ hắn luôn cho rằng không cần thiết. Hắn sớm đã có nhiều vượt trội rồi. Nói đến cố gắng giống như việc ấy rất khó với hắn, như vậy Phác Xán Liệt cho rằng rất mất mặt. Nhưng đến thời điểm giờ thì không ngần ngại mà nói.
Ôm nhau, cùng nhau hôn môi, giao kết với nhau, dùng thứ riêng tư ấy không ngừng mang đến cho nhau khoái hoạt, nói với nhau từng câu ý nghĩa nhất trong cuộc đời, cứ như vậy sống thật ý nghĩa. Không phải nhất thời ham muốn thể xác, là dùng tâm tư trọn vẹn đặt vào đối phương.
Từng di chuyển mãnh liệt đâm sâu vào cơ thể, in hằn từng dấu vết, từng hơi thở dốc triền miên đan xen vào nhau, tư thái sung sướng hạnh phúc bộc lộ hoàn toàn, con người phiêu dạt theo bản năng của tình yêu cứ thế cử động đong đưa không ngừng mà va chạm vào nhau.
Ngay cả da thịt ở phần giao hợp cũng như dính sát tràn ngập thứ bạch dịch của cả hai. Thanh âm hòa theo từng di chuyển mà vang lên. Cậu đưa tay ôm lấy cổ hắn, hắn bế cả người cậu nâng dậy ánh mắt từ dưới nhìn lên cậu đầy khao khát. Có lẽ chỉ có duy nhất cậu mới nhận được ánh mắt ấy. Bạch Hiền từ trên cúi xuống giống như ban phát cho hắn từng nụ hôn.

Buổi sáng cậu lay nhẹ hắn dậy thật sớm, Bạch hiền chọn cho hắn một chiếc cà vạt thật đẹp, y phục màu đen sang trọng, Phác Xán Liệt mặc vào đi xuống dưới nhà dùng bữa sáng cậu chuẩn bị. Cả hai im lặng đến lạ thường.
Lúc hắn rời đi vẫn không biết nói cái gì, cậu đành im lặng tiến đến hôn nhẹ vào má hắn. Phác Xán Liệt giữ nguyên y phục đi thẳng đến buổi kết hôn ấy. Bởi vì kết hôn bí mật, cũng chỉ có hai bên gia đình cùng chủ tịch. Không khí buổi kết hôn này không nhộn nhịp vui mừng, không hứng thú cung phúc. Hắn vẫn làm mặt lạnh đứng một chỗ.
Tình yêu là gì? Sự nghiệp là gì? Hắn không cách nào có thể bỏ một trong hai. Người đứng đầu công ty phải là một người đàn ông đã lập gia đình, tài giỏi, đầy uy tín. Từ đầu cho đến giờ vẫn luôn định hướng cái mục tiêu ngồi lên ghế chủ tịch đó, ban đầu là thích Hoàng Hạnh San nên cảm thấy không cần để ý đến việc đàn ông toàn diện có tiêu chí lập gia đình kia. Hắn nghĩ tạo uy tín không dính líu đến phụ nữ, sau đó ổn định tỏ tình với Hoàng Hạnh San. Biện Bạch hiền xuất hiện. Đàn ông nam tử hán việc riêng, sứ mệnh trách nhiệm của cuộc đời, công việc phải làm một logic phân tích. Cho dù bạch Hiền quan trọng nhưng đây là mục tiêu hắn muốn đạt được.
Cô dâu đã nửa tiếng chưa đến được. mãi về sau bên họ Bạch mới thông báo Bạch Tiểu Ngạn mất tích. Một số lạ lúc sau đó cũng nhắn tin cho hắn nơi cô ta đang ở. Lúc Phác Xán Liệt đến nơi, vài tên bắt cóc cô ta theo lối tắt mà chạy đi, Bạch Tiểu Ngạn quần áo bất chỉnh ngồi trên sàn, một lúc sau đó không hiểu vì lý do gì Biện Bạch Hiền cũng đến đó. Cậu thấy Phác Xán Liệt ôm lấy người Tiểu Ngạn khẽ an ủi, những người thân cũng đứng phía sau không dám bước tới, cậu chỉ kịp thấy được ánh mắt hắn liếc về phía cậu.
Cho dù không nói gì, nhưng hắn đang nghi ngờ cậu, ánh mắt ấy rất xa lạ khác với sự khao khát da diết ngày hôm qua. Bạch Hiền lúc đó vội vàng cúi đầu sợ hãi chân cũng lùi lại vài bước.
Phác Xán Liệt đưa Tiểu Ngạn đi khỏi, cậu cũng lặng lẽ đi theo hắn đến bệnh viện. Bạch tiểu Ngạn không bị bọn họ cưỡng bức, là hành vi quấy rối sau đó quay phim. Mà ngay sau đó Hoàng Hạnh San đến nói chính là do người yêu cũ của cô làm, kì thực là cô ta nói hắn làm, hắn chấp nhận mọi rủi ro có thể xảy ra.
Biện Bạch Hiền lúc ấy ở nhà, Hoàng Hạnh San đến tìm sau đó nói mọi thứ, cô ta uất ức, cô ta không muốn cam tâm nhìn bọn họ kết hôn, cô ta muốn Phác Xán Liệt để mắt đến mình, từ đầu đến giờ hắn nói hắn thích Hạnh San nhưng vẫn luôn đối với cô một biểu cảm, ngay cả lúc Bạch hiền chưa xuất hiện hắn đã như vậy rồi.
Cậu chỉ là vội vàng đến nơi Hoàng Hạnh San nói, đối với cô gái không nên bị tổn thương như vậy, lại càng không muốn Hoàng Hạnh San lâm vào con đường cùng. Nhưng cảm giác ấy giống như cậu mới là người thê thảm nhất. Mọi chuyện rõ ràng kết thúc rồi vậy mà Biện Bạch Hiền vẫn không quên ánh mắt hắn khi ấy.
Thực ra thứ này cũng khiến cậu nhớ lại bản thân mình đã từng đê tiện thế nào, nhớ lại ánh mắt của Ngô Thế Huân nhìn cậu khi hắn tức giận bộc phát.
Một phần đau lòng, một phần lại trỗi lên suy nghĩ xấu xa.

Buổi chiều hôm ấy, hắn đến tìm cậu.
Bạch HIền ngồi trong góc phòng, chân co lại.
“ Bạch Hiền.”
Phác Xán Liệt cứng rắn gọi. Biện Bạch Hiền chỉ cúi đầu không đáp lại. Hắn là sợ tình trạng này của cậu. Hắn bước đến ngồi xổm trước mặt cậu, sau đó kéo đầu cậu vào lòng mình. Người ta nói một khi đã trở thành vợ của một người đàn ông, cho dù trước đó người đàn ông ấy có không yêu cô ta, cô ta cũng dễ dàng mà có được trái tim hắn. Phụ nữ lại đặc biệt yếu nhược, rất tự nhiên mà yếu đuối không thể khiến đàn ông chán ghét được. Nói cho cùng Phác Xán Liệt cũng vì sự yếu đuối của cậu mà thích cậu, vậy nếu như Bạch Tiểu Ngạn ngày ngày ở bên hắn cũng như vậy thì sao? Ánh mắt của hắn ở thời điểm ấy nhắc nhở cậu, ngồi im một chỗ thì sẽ trắng tay. Đau lòng mà chấp nhận sự đau lòng ấy mới là kẻ đáng xấu hổ. Giống như ba nói.
“làm người kém cỏi thì chấp nhận bị người khác chà đạp, không có gì là oan ức…. Nhưng nếu cứ mãi chấp nhận bị chà đạp thì chính là thứ không đáng sống.”
Cậu có khao khát ấy, có khao khát đêm hôm đó không phải là đêm duy nhất.

Theo truyennganmoingay.com