7h pm,.. nhà hàng Daisy,..
Một cô gái với dáng người cực đẹp diện một bộ váy rất cầu kì đang tiền vào bên trong nhà hàng.
– Xin mời, tiểu thư ạ! – 2 anh phục vụ đứng 2 bên cửa cúi người xuống mời nó
Nó không đáp chỉ đi thẳng. Từ xa một người đàn ông trung niên chừng khoảng 40 tuổi, ông ta mặc một bộ đồ vest đen đi về phía nó, nở nụ cười rất tươi nhưng khi chạm mặt nó nụ cười ấy dường như gượng gạo hẳn lại :
– Thưa tiểu thư, bàn ăn đã được đặt sẵn, mời tiểu thư theo tôi! – ông nói cố ý cúi đầu xuống thật sát để không phải nhìn thấy mặt nó >.<
– Cám ơn – nó cố kiềm nén nụ cười của mình khi thấy thái độ đó của ông ta mà lịch sự nói =))
Còn ông quản lí thì khác, ông đang thầm cầu trời sao cho nó đi nhanh nhanh hơn, ông không muốn nhìn thấy khuôn mặt của nó nữa =”= (làm như người ta là quĩ vậy á >.<), mà không ngờ tiểu thư bí ẩn của Phạm gia lại là một người xấu xí đến thế, đúng thật như lời đồn, vì xấu quá nên giấu!
– Mời tiểu thư ngồi ạ – ông quản lí lịch sự kéo ghế mời nó ngồi
– Cám ơn, ông có thể đi được rồi – nó nhanh chóng “giải thoát” cho ông =))
– Vâng, khi nào thiếu gia đến tôi sẽ cho dọn thức ăn lên ạ! – ông vẫn cúi mặt nói, vừa dứt lời ông đi như chạy khỏi chỗ đó >.<
Nó liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 7 giờ rồi, tên đó vẫn chưa đến,.. nó ghét nhất ai trễ giờ, mặc dù đây chỉ là một vở kịch, một kế hoạch nhưng nó vẫn không muốn phá vỡ cái qui tắc của mình. Rồi nó chợt nhớ lại khuôn mặt của hắn, hắn cũng là một tên bảnh trai đấy chứ, dáng người cũng chuẩn,… nhưng rất tiếc hắn không phải là đối tượng của nó. Ặc mình đang nghĩ cái gì vậy trời? Nó khẽ lắc đầu rồi quay về với vẻ mặt lạnh lùng vốn có, mặc dù bây giờ khuôn mặt nó không phải là khuôn mặt xinh đẹp hằng ngày nữa nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy vẻ lạnh lùng ấy.
Không ai để ý thấy được bên trong phía sau cánh cửa kia, có 2 lão già đang đứng đó rình mò =”=, nhưng họ chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng của nó mà thôi (cũng may á =”=). Phạm lão gia nói :
– Sao giờ này không thấy cháu ông đến nữa? – có vẻ hơi tức giận
– Chắc nó kẹt xe á =”= – ông cũng không biết tại sao, chỉ tìm đại một lý do để cho ông bạn của mình nguôi cơn giận
– Cứ cho là thế đi, biết hôm nay có hẹn thì phải chuẩn bị trước chứ, sao có thể để cháu tôi đợi như thế được chứ? – ông nó lại la lên
– Suỵt, ông khẽ khẽ thôi, nó nghe thấy bây giờ – Hoàng lão gia để tay lên miệng ra dấu
– Ờ, ờ, được rồi – cuối cùng ông nó cũng chịu im mà tiếp tục quan sát.
Hajzz khổ thân 2 lão gia quá, núp núp ló ló chỉ để quan sát phía sau lưng của con bé =”=.
7h30 hắn vẫn chưa đến,..
8h vẫn không thấy mặt hắn,..
8h15p nó đã uống 3 ly nước lọc để chờ hắn rồi,..
Bên ngoài nhà hàng Daisy, cụ thể là phía bên phải nhà hàng, một chiếc Limousine màu đen đang đậu, trên xe gồm có 4 người (không cần nói cũng biết là ai).
– Mày vào đi, trễ hơn 1 tiếng rồi đó – Jun xót xa nói – Trễ nữa tao e, nó bỏ về đó
– Đúng đó, vào đi, không mày tiêu với ông mày đó – Kent cũng nói
– Thêm tý nữa đi, càng lâu thì càng thấy tao có giá trị mà – hắn vênh mặt nói
– Chẳng phải mày cũng đã đợi nó từ trước 7h sao? – Shin lên tiếng
– Cái đó,.. cái đó,.. chỉ là tao muốn xem bộ dạng nó muốn gặp tao thôi – hắn biện mình
– Mày không vào thì thôi, tao không ép, nhưng hãy nhớ kế hoạch lần này phải thành công đó, nó mà bỏ về thì mày coi như toi mạng – Shin hâm dọa
– Mày,… mày,… thôi được rồi, tao vào! – hắn nói mở cửa xe bước đi
– Chúc mày thành công nhé – Jun và Kent nháy mắt nói
– Good Lucky To You – Shin thì cười cợt hắn nói
– Yên tâm – hắn trã lại bằng nụ cười nữa miệng đầy chết chốc.
Bên trái nhà hàng, trên một chiếc xe Limousine màu trắng, có 2 người (không nói cũng biết là ai) đang ngồi măm măm mấy gói snack.
– Ắc ờ ày ó ã ặp ắn òi á (chắc giờ này nó đã gặp hắn rồi há!!) – SaSa vừa nhay vừa nói
– Chắc vậy, mong sao tiểu thư chiến thắng – Ryan vừa nói vừa ăn nhưng có vẻ hơi buồn
– Yên tâm, chúng ta ở đây canh. Chút nữa nó ra thì kế hoạch 2 sẽ tiến hành – SaSa nháy mắt
– Mà SaSa đã thuê tụi kia chưa??? – Ryan ngừng ăn hỏi
– Song hết rồi, yên tâm đi, tụi nó đừng đằng kia kìa – SaSa nói chỉ tay về phía sau lừng – nơi có hơn chục thằng côn đồ đang đứng chờ lệnh =”=
– Vậy tốt!!! – Ryan nói tiếp tục ăn
8h30p, nó sắp gục xuống bàn vì phải chờ lâu,.. đang định đứng lên đi vòng vòng cho thoải mái thì từ sau cánh cửa một chàng hoàng tử xuất hiện. Nói hoàng tử bởi vì anh diện một bộ vest trắng thắc thêm chiếc cà vạt màu đen,.. trông rất manly (giống bạch mã hoàng tử hé =”=), anh chàng đi như lướt,.. tiến nhanh về phía nó và ngồi xuống ghế đối diện.
Đằng sau cánh cửa, một giọng nói cất lên :
– Trễ 1h30p tôi sẽ xử cháu anh như thế nào đây? – ông nó hậm hực
– Anh cứ bình tĩnh, phải xem rõ nguyên nhân đã chứ? Nếu nó cố tình, tôi sẽ ra tay anh không cần bận tâm đâu, chúng ta tiếp tục xem nào! – ông hắn lên tiếng
– Ừ
Hắn cố tình ngẩng cao mặt lên nhìn soáy vào khuôn mặt đối diện mình, cố kiềm nén để không phải “ói” =”= và tỏ ra lạnh lùng hết mức có thể :
– Chắc cô đây là Võ Phạm Linh Đan!?
– Vâng, em là Linh Đan đây ạ, anh có thể gọi em là San cũng được,.. em rất muốn,.. – nó cố gắng cười, cười thật tươi, để lộ hàm răng đen xì của mình mà nói nhưng chưa hết câu đã bị hắn chặn họng
– Tôi không cần biết cô là cái gì đi nữa, tôi đến đây chỉ để nói cho cô biết một điều, tôi không hề thích cô à mà không tôi rất ghét, rất ghét cô, vì thế cô hãy nói với ông cô hủy cuộc hôn nhân này đi – hắn nói rành rọt từng chữ một
– Hả??? Anh sao có thể??? Em,… em thật lòng thích anh mà,.. huhuhu – nó gào khóc để lộ “vẻ đẹp mỹ miều” của mìn, lòng thầm rũa nếu không thích thì hủy đi cần gì phải lắm trò đày đọa người khác chứ, xí tưởng tôi cần anh à, mơ đi, anh nhanh nhanh hủy hộ tôi cuộc hôn nhân này, tôi sẽ biết ơn lắm đấy. Còn không tôi sẽ hành anh cho đến chết =))



– Oa, chu choa,.. tôi làm “người đẹp” phải khóc rồi kìa! Mà công nhận trước giờ tôi chưa từng thấy ai “đẹp” như cô đấy? Tôi phải công nhận cô “đẹp”, vẻ đẹp “nghiêng thùng đổ nước” – hắn cười mỉa mai nói, phải dùng chiêu Shin chỉ thôi =]]z
– Ôi, anh khen em đấy ạ, em cám ơn anh nha, hihi em tưởng anh sẽ chê em chứ – nó chu mỏ làm điệu bộ hôn gió =”=
-“Ọe,..ọe,.. hôn cô song chắc tôi phải đánh răng ba ngày ba đêm mới sạch quá” – hắn nghĩ
-” Tôi phải làm cho anh, không bao giờ dám gặp mặt tôi nữa mới thôi, kaka” – nó nghĩ
– Sao 2 đứa nó nói chuyện gì mà lâu quá vậy ta? Không gọi đồ ăn đi nhỉ? – ông hắn tò mò
– Ông phả từ từ chứ, để 2 đứa tìm hiểu nhau đã chứ – ông nó phân tích
– Ờ,.. cũng đúng – ông hắn đồng tình. Rồi 2 lão gia tiếp tục nhìn trộm =”=, rõ khổ chỉ nhìn thấy 2 đứa nói chuyện mà không biết nói cái gì hết >.<
Quay lại với hắn và nó, mỗi người vẫn đang có suy nghĩ của mình nhưng đột nhiên nó đứng dậy, đi về phía hắn :
– Anh à, anh nghĩ xem bao giờ chúng ta kết hôn thì tốt nhỉ? Ngày mai hay ngày kia hay ngày mốt,.??? – nó ôm chặt cánh tay hắn mà nói
– Tôi nói rõ như thế mà cô còn chưa hiểu à? Tôi không muốn lấy cô – hắn rằng từng tiếng, lấy tay gỡ tay nó ra nhưng tiếc quá không gỡ được rồi vì nó có võ mà =]]z
Bên trong cánh cửa lại có tiếng nói :
– Ông thấy chưa, tình cảm tụi nó tốt ghê chưa? – ông hắn tắm tắt khen
– Ờ – ông nó đáp lại
Nhưng 2 ông không hề biết không khí căng thẳng giữa 2 đứa nó.
– Anh không thích, không muốn cũng không được đâu – nó siết chặt tay hắn nói – Đừng quên người quyết định chuyện này là ông của anh đó!- nó nói mà lòng chỉ cầu trời sao cho hắn không chịu nổi mà về nhà “lạy lục van xin” ông hắn cho hắn hủy hôn thôi.
– Cô,.. cô,… – hắn tức giận không nói thành lời (anh ơi, anh mà còn tức giận là anh sẽ thua đó =)))
– Em làm sao nè?? Thôi chắc anh đói rồi hả??? Chúng ta ăn nhé!!! – nó nói từ từ gỡ tay ra khỏi người hắn, búng tay một cái (kêu phục vụ á)
Quay trở về chỗ ngồi, nó cười thật tươi mà cằm ly nước đưa lên miệng uống, trong khi đầu hắn thì đang bốc khói nghi ngút =)).
– Tôi chưa thấy ai mặt dày như cô đấy? Người vừa xấu lại vừa ngu ngốc, tôi nói cho mà biết, nếu tôi có chấp nhận lấy cô thì về nhà cũng quăng cô vào một gốc mà thôi. Khôn hồn thì hủy hôn đi – hắn dùng chiêu “phân tích” nói với nó
– Để xem anh có thể làm được không đã – nó nháy mắt nói
– Cô,.. cô,.. – hắn tức giận
Đang không biết đáp trả nó như thế nào thì phục vụ mang đồ ăn lên. Dọn lên song hết, anh phục vụ cùi đầu xuống nói :
– Chúc tiểu thư và thiếu gia ngon miệng ạ! – nói rồi nhanh chóng đi ra
Nó cưới tươi, gấp thức ăn mà nói : – Anh ăn đi chứ, em không thích chồng mình ốm đâu đó! – nó nhấn mạnh chữ “chồng”
– Tôi ăn hay không, không cần cô phải quản, mà đừng có tùy tiện gọi tôi là chồng như thế, nghe chói tay lắm – hắn nói, lòng thầm nghĩ ăn với cô chắc tôi “ói” mà chết mất, thà nhịn đói còn hơn.
– Anh không thích em gọi là chồng thì em sẽ gọi là ông xã nhá – nó nháy mắt nói
– Cô,.. cô,.. cô dám,.. – hắn tức giận
Thật là nghịch lý hắn tức giận bao nhiêu thì nó lại vui vẻ bấy nhiêu, lần dầu tiên nó cảm thấy trêu tức người khác lại vui thế này đấy. Nó vênh mặt lên nói :
– Chẳng có gì mà em không dám cả!!! – đây cũng có thể xem là một lời thách thức
– Nếu đã như vậy, thì tôi xin lỗi, cô cứ từ từ mà ăn một mình đi nhá! Và tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ, sẽ không có hôn lễ nào diễn ra hết á!!! – hắn nói, đứng phắt dậy đi ra khỏi chỗ đó
-“Hajzz, công nhận sức chịu đựng của anh kém thật đấy, ít nhất cũng được 30p chứ, có đâu mới 20p đã bỏ chạy rồi” – nó liếc nhìn đồng hồ rồi than thầm trong bụng nhưng ngoài mặt lại khác, nó tỏ vẻ tiếc nuối đứng lên gọi với theo :
– Anh ơi, sao anh không ăn mà đi đâu vậy? Anh bỏ em ở đây à??? Huhuh – nó khóc than =”=
Nghe tiếng kêu của nó, hắn dừng lại một tý rồi nhanh chóng bước đi tiếp, phải nhanh rời khỏi nơi này thôi!
Trận đấu thứ 2, hắn thua cuộc!!!

Theo truyennganmoingay.com