Biện Bạch Hiền biết mình đã quá tay rồi, lúc ngồi trên xe nhìn sang thấy má hắn đã thâm tím một mảng. Phác Xán Liệt sẽ không dễ bỏ qua cho cậu.
“ Dừng lại đi.”
Một bên cậu vẫn yếu ớt nói. Giọng nói nhỏ, cậu còn tưởng bởi vì thế mà hắn không nghe được nên lại nhắc lần nữa.
“ Dừng xe đi.”
Phác Xán Liệt cố bình tĩnh mà liếc mắt sang nhìn cậu, miệng hắn mấp máy nói, cậu nghe được là thanh âm bởi vì nghiến răng mà có điểm rất đáng sợ.
“ Đừng ra lệnh cho tôi.”
Miệng bị nghẹn lại, mãi mới lấy can đảm mà đáp lại hắn.
“ Tôi không muốn đi với anh.”
Xe đột ngột dừng lại. Biểu cảm này từ trong mắt Biện Bạch Hiền cũng là khi cậu ấy mở miệng nói lời chúc phúc trong bữa tiệc tuần trước. Hắn nhìn người trước mặt mình, khi ấy bởi vì lo lắng mà muốn bảo vệ cậu, trước đó đã nhắc nhở mình phải đòi lại công bằng cho Trần Hi, rốt cuộc lại gián tiếp khoan dung với cậu ấy.



Đối với người như hắn bản tính cầu toàn như vậy, rất khó để có sự thay đổi trong tâm tư ấy. Cũng không có gì, đều không đáng nói, Phác Xán Liệt nhếch miệng cười chua xót sau đó quay đầu đi.
“ Chú Hoàng rất lo cho cậu. Ít nhất cũng nên về nhận lỗi đi.”
Biện Bạch Hiền vẫn là lặng đi một chút, sau đó mới cúi đầu nói:
“ Được… anh rể.”
Phác Xán Liệt biết cậu ấy đang nghĩ cái gì. Là nghĩ hắn bởi vì phận sự kia mà kéo cậu đi. Đúng, bây giờ quan hệ của cả hai là như vậy, cho dù đã từng lên giường với nhau, PHác Xán Liệt cũng không muốn thay đổi cái gì. Ngay từ sau khi gặp HOàng Hạnh San đã lên sẵn kế hoạch thành công tỏ tình sau đó kết hôn. Tình cảm cũng không thể dễ dàng thay đổi như thế. Hoàng Hạnh San khôn khéo, tài giỏi, đặc biệt là phụ nữ hắn không có gì sai lầm cả.
Biện Bạch Hiền lúc này cũng im lặng để hắn chở đi. Khi đến nơi, Bạch Hiền vẫn ngồi trên xe, Phác Xán Liệt đi đến mở cửa xe kéo mạnh tay cậu xuống. Hắn dứt khoát nhấn chuông cửa bên tay vẫn gắt gao nắm lấy tay cậu. Lúc sau cánh cổng mở ra. Hoàng Hạnh San đi đến thấy Biện Bạch Hiền có điểm kích động mà nói.
“ Bạch Hiền, cậu đến rồi. Vào đi.”
Lúc ấy Phác Xán Liệt đã âm thầm buông nhanh tay ra. Hắn đi về phía Hoàng Hạnh San đứng đằng sau từ phía ấy cùng cô nhìn về Biện Bạch Hiền. Giống như trong lễ đính hôn vậy. Biện Bạch Hiền nói là không có gì, nhưng lại vô cùng ám ảnh tình cảnh ấy. Mỗi lần nhắm mắt đều nghĩ đến, bọn họ tại sao có thể hạnh phúc, còn cậu thì không? Lúc nào cậu cũng trở thành người thừa trong mối tình thiêng liêng, đáng quý ấy. Thực ra tình yêu cũng rất đơn giản, chỉ là đối với những người có nó, còn cậu lại giống như một thứ kì diệu, xa lạ, đặc biệt quý hiếm.
Biện Bạch Hiền cúi đầu đi đằng sau bọn họ. Nhìn từ đằng sau, hai tấm lưng thôi cũng thấy hợp rồi. Hoàng Hạnh San mặc một chiếc váy trắng nữ tính xinh đẹp, Phác Xán Liệt bởi vì mới tan tầm vẫn còn diện cả bộ tây trang lịch lãm, sang trọng.
“ Ba, Bạch Hiền đến rồi.”
Ngồi trên ghế, Hoàng Thạnh bỏ kính mắt nhìn lên, Phác Xán Liệt lập tức cúi đầu chào.
Bạch HIền cũng nhỏ giọng nói:
“Chú.”
“ Ngồi ghế đi, Bạch HIền.”
Hoàng Thạnh đứng dậy vẫn ân cần như cũ mà nói. Bên này, Phác Xán Liệt cùng HOàng Hạnh san ngồi xuống ghế, gần gũi thân thiết bên cạnh nhau.
Biện Bạch Hiền không muốn dài dòng vì thế ngay lập tức nói thẳng chủ đề chính.
“ Xin lỗi chú.”
Hoàng Thành trầm mặt nhìn đứa nhỏ kia cúi đầu nói. Có điểm khó xử nhưng chú rốt cuộc vẫn đáp lại.
“ Chú chỉ cảm thấy con không nên như vậy. Con còn người thân, ba con là anh vợ của chú, bây giờ không còn tất nhiên chú phải quan tâm con, con không cần suy nghĩ gì hết. Chú sẽ chăm sóc cho con, cuộc sống thật tốt, chú biết con là đứa trẻ muốn sống bình ổn. Kiếm một công việc, tìm một người phụ nữ tốt kết hôn, sẽ vui vẻ, ba con ở dưới đó cũng có thể hài lòng. Vậy vì sao hết lần này đến lần khác cứ từ chối việc này.”
Đúng vậy, Vì sao hết lần này đến lần khác cậu cứ từ chối cuộc sống ấy. Trước kia là bởi vì không cam tâm với tình cảm mình dành cho Phác Xán lIệt. Bây giờ là bởi vì gì? Vì không muốn để Đoan Ái một mình, không muốn thường xuyên chạm mặt với Phác Xán Liệt, Hoàng Hạnh San?
Cho nên mới nói nhiều khi bỏ được tâm tư của mình qua một bên cũng rất tốt, không cần lo ngại bất cứ điều gì, cứ sống vui vẻ như vậy. Cậu cũng không phải kẻ coi sĩ diện quá cao, nhất định không vì tự trọng bản thân mà từ chối sự trợ giúp ấy. Nhưng bởi vì tâm tư của bản thân, có quá nhiều rào cản.
“ Đoan Ái… không phải người xấu.”
Bạch Hiền ấp úng nói.
“ Chị ấy cần cháu.”
Có vẻ như bởi vì từ cần kia cậu thực sự rất cảm kích. Có người cần mình, có người coi mình giống như duy nhất, giống như thứ trân quý. Cuộc sống cô đơn ấy cậu hiểu lắm chứ, cho nên không cách nào bỏ rơi Đoan Ái được. Mỗi đêm về nhà đều mệt mỏi, mỗi ngày ở nhà nếu như một mình thì thật nhàm chán.
“ Nhưng cô ta là …”
Hoàng Thạnh đã không bình tĩnh được mà lớn giọng nói.
“ Cậu nghe lời ba chị đi. Về đây sống, không cần lo lắng tiền bạc, không cần đến chỗ không tốt đẹp đó, ở với người không sạch sẽ ấy.”
Biện Bạch Hiền nghe Hoàng Hạnh San nói, cậu khẽ cười.
“ Ai là không tốt đẹp, không sạch sẽ chứ. Có nhiều người nhìn rất tử tế nhưng luôn hành hạ, tổn thương người khác. Chị ấy luôn tốt với tôi.”
Phác Xán Liệt bên này vẫn không nhìn sang, hắn chỉ lạnh lùng ngồi bên cạnh Hoàng Hạnh San. Biện Bạch Hiền dừng lại một chút sau đó tiếp tục nói:
“Tôi có đủ tiền mua một căn nhà nhỏ, có thể sống tự lập, làm một công việc nhỏ kiếm tiền duy trì sự sống. Căn bản không cần đến ba chị giúp đỡ đâu.”
“ Vậy con nói xem, đàn ông lại chưa kết hôn lại ở cùng phụ nữ như vậy…”
Chú Hoàng vẫn không chịu thua mà nói.
“ Cháu… Cháu…”
Biện Bạch HIền ấp úng, cuối cùng mới nói đủ câu.
“ Cháu… là Gay.”
Đến lúc này thì cả Hoàng Thạnh cùng Hoàng Hạnh San đều im lặng. Hai người kinh ngạc đến không nói được lời nào.
“ Ba cũng biết rồi. Ba nói sau này sẽ tổ chức một hôn lễ cho cháu. Không cần mời nhiều người, có ba có cháu có người ấy là được rồi.”
Phác Xán liệt lúc này cũng cúi đầu xuống, ánh mắt không phải không muốn hướng về phía Biện Bạch HIền mà là không dám nhìn về phía cậu ấy. Lời nói kia đầy hứa hẹn hạnh phúc, ba cậu ấy thương yêu cậu ấy như vậy.
“ Bạch Hiền.”
Hoàng Hạnh San vừa gọi cậu, Biện Bạch HIền lập tức nói vội lại.
“ Không cần khuyên, không thay đổi được. Trước kia tôi cũng nghĩ chỉ là nhất thời, nhưng hai người rồi đều là đàn ông. Yên tâm đi, không cần nghĩ đến tôi, tôi có Đoan Ái bên cạnh rồi.”
Biện Bạch Hiền cảm thấy chính mình thật may mắn, có Đoan Ái để nhắc đến, may mắn chị ta đã xuất hiện. Lúc cậu đứng lên, Phác Xán Liệt cũng đứng lên, Hoàng Thạnh còn kinh ngạc đến nỗi không nói được lời nào.
“ Dọa mọi người rồi. Anh cũng kinh ngạc đến thế này.”
Cậu nhìn hắn nói, giọng nghẹn lại trong cổ. Cậu nhìn hắn sau đó mới quay đầu muốn ra khỏi. Hoàng Hạnh San ở phía dưới nhìn về phía Phác Xán Liệt.
Biện Bạch Hiền đi bộ ra về, quãng đường không phải gần nhưng cứ như vậy bước đi. Nếu như có thể cùng người yêu nắm tay nhau nói bản thân là Gay thì tốt rồi. Khi trước mới phát hiện yêu Ngô Thế Huân cũng chỉ đơn giản là thích một người thôi, bây giờ cảm thấy thực sự khó khăn, đều là chính mình lập dị, không những là Gay mà còn luôn đi yêu đơn phương người khác.

Về đến nhà, Hoằng Dạ vẫn đứng ở trước cổng, anh ta thấy cậu liền chạy đến nói:
“ Cậu có sao không? Đoan Ái đang tức đến điên rồi.”
Mở cửa đi vào nhà, Đoan Ái đang ngồi ở trên ghế, chân bị xước một mảng, Biện Bạch Hiền cùng Hoằng Dạ đi vào, chị ta không thèm liếc mắt về phía họ Hoằng mà hấp tấp đứng dậy hỏi.
“ Thế nào? Không sao chứ?”
Thật buồn cười, chị ấy thân là con gái nhưng luôn lo đàn ông như cậu có sao không. Biện Bạch Hiền lắc lắc đầu, Đoan Ái biết cậu ấy chỉ lắc đầu cho chị yên tâm thôi. Chị đưa tay đẩy nhẹ vai cậu.
“ Không cần sợ hắn. Không cần quan tâm đến hắn.”
Hoằng Dạ một bên lại đi tới, chị ta lập tức lườm một cái.
“ Vô dụng.”

“ Hoằng Dạ á, thực ra anh ấy rất tốt nhưng Bản tính anh ta có điểm nhu nhược, sợ bạo lực, sợ tranh cãi.”
Đoan Ái ngồi trên ghế nói.
“ Cho nên có đôi lúc không biết bảo vệ người khác.”
Năm ấy, Hoằng Dạ một bên muốn ở cạnh Đoan Ái, một bên lại muốn làm đứa con tốt của ba mẹ. Bởi vì phân vân, Đoan Ái lập tức cắt phập một bên lựa chọn ấy. Chưa chờ đợi câu trả lời của Hoằng Dạ chị đã làm ầm lên đòi chia tay, mắng chửi Hoằng Dạ phụ tình. Bởi vì thế hai người mới có ngày hôm nay. Kì thực nhiều năm như vậy vẫn dây dưa chưa dứt, cũng có thể nói là Hoằng Dạ cùng Đoan Ái không kiên quyết cũng có thể nói là không thể dứt nổi.
Phác Xán Liệt ngồi ngả người trên ghế, hắn nhớ đến từng lời nói của Biện Bạch Hiền hôm nay. Trong lòng không biết có cảm giác gì, có lẽ nói rõ ra thì chính là ghen tỵ với một con gái điếm. Cho dù là tình cảm gì đi nữa, Biện Bạch HIền vẫn là đã tuyên bố với kẻ khác Đoan Ái quan trọng với cậu ta như vậy.
Hắn đưa điện thoại lên đến khi đầu dây bên kia nhấc máy, Phác Xán Liệt dùng ngữ khí ra lệnh lãnh lẽo nói.
“ Mảnh đất ấy, bằng mọi cách, mua lại cho tôi.”
Đến khi Biện Bạch Hiền nhận được điện thoại của ngoại là một tuần sau đó. Ngoại nói bãi cỏ kia lại bị thu mua, lần này không có hy vọng, con của thôn trưởng bài bạc thua người ta, ông ta thương con nên kí vào giấy bán lại mảnh đất rồi. Tương lai bãi đất rộng rãi trải dài cỏ xanh này có thể sẽ không còn. Ngoại giục Bạch Hiền về, các trưởng lão sẽ tổ chức một buổi lễ cuối cùng trên bãi cỏ kia.
Ngày hôm ấy cậu lại một lần nữa kiểm tra số tiền trong thẻ của mình. Chính là muốn giữ chúng sau đó trưởng thành hơn một chút, tiết kiệm được nhiều tiền một chút, sẽ mua mảnh đất nhỏ cạnh chỗ bải cỏ ấy, xây một căn nhà đúng như những gì mình khao khát từ lâu. Chẳng qua tương lai như thế chắc không thực hiện được rồi.

Theo truyennganmoingay.com