Biện Bạch Hiền đôi lúc luôn phải dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Phác Xán Liệt. Hắn biểu hiện mỗi ngày đều kì kì quái quái, có lúc đang dùng bữa, nhìn Biện Bạch HIền một hồi sau đó liền sặc cơm, lúc cậu đi làm về, hắn vội vàng dùng bộ dạng chật vật chạy lên phòng. Ba má Phác vẫn chưa xuất ngoại hai người ở cùng phòng, nhiều khi im lặng, trong phòng nhiệt độ vẫn hạ thấp vậy mà Phác Xán Liệt mặt lại đỏ rực mồ hôi chảy ướt đẫm trán. Đêm trước cầm gối vào trong nhà tắm bị hắn ngăn lại, nói không cần, cuối cùng là cùng ngủ trên giường. Phác Xán Liệt cả đêm bậm bịch, xoay đi xoay lại.
Biện Bạch Hiền thực sự chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện của hắn như vậy. Khoảng 1 tuần sau, ba má Phác phải rời đi, trước khi xuất ngoại có đến công ty, mở cuộc họp ban quản trị, khôi phục chức vị cho Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thư thái hẳn. Sau đó mới ngộ ra, gần đây hắn ngoan ngoãn nghe lời thực ra là vì thế này.
Lúc đi đến phòng làm việc của Phác Xán Liệt để bàn giao việc cho hắn, thì phát hiện văn phòng không chỉ có một người. Đinh Nhược Chi ở bên trong vừa khóc vừa rúc vào lồng ngực hắn. Biện Bạch Hiền giây sau sắc mặt có chút khác, biểu cảm cứng ngắc lại. Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên gõ cửa.
– Chủ tịch.
Thấy Biện Bạch Hiền đẩy cửa đi vào, Đinh Nhược Chi hiền hậu ngoài dự kiến, cô ta cúi người cầm túi rời khỏi. Phác Xán Liệt vì thế mà thái độ tỏ chút đau lòng.
– Anh ít ra cũng nên giữ chút thể diện cho tôi.
Bạch Hiền nói thoải mái, ngữ khí có chút trêu chọc.
– Sao? Hiện tại còn muốn thể diện.
– Ở công ty, thể diện của tôi vốn cao hơn anh.
– Cậu…
Phác Xán Liệt thực ra cũng không muốn cãi nhau với Biện Bạch Hiền, vừa rồi gặp Đinh Nhược Chi cảm thấy cô ta rất đáng thương, nên giờ ngựa quen đường cũ tiếp tục cái thói trước. Mấy ngày nay đều nhìn thấy mặt cậu tim đập mỗi lúc một nhanh, nghĩ lại liền tự trách mình điên. Hiện tại thực muốn sinh sự lấy công bằng cho mấy ngày trước.
– Làm vợ tôi còn muốn thể diện, tham lam quá rồi.
Bạch Hiền không để ý mấy câu trâm chọc này, cậu cúi người đặt một tập tài liệu trước mặt hắn.
– Mấy kế hoạch gần đây phải thực hiện, có rất nhiều phương án, chúng tôi trước đó có chọn ra cái này.
Bạch Hiền vươn tay lấy riêng môt tập hồ sơ để riêng ra.
– Cái này chính là khoản thu chi cho việc mở rộng khu thương mại ở Gangnam. Tôi cảm thấy rất hợp lý không có gì đáng nói.
Càng lúc tâm trạng càng khó điều chỉnh, Phác Xán Liệt hai bên não bộ giống như đang đánh nhau. Biện Bạch Hiền trước mặt hắn đang tự tỏ ra tài giỏi sao? Hay là Biện Bạch Hiền lâu nay rất cố gắng?
Hắn tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
– Tôi sẽ tự nghiên cứu.
– Không nói anh sẽ không biết.
Bạch HIền đứng thẳng người cứng cỏi nhìn về phía hắn. Phác Xán Liệt đột nhiên muốn làm càn, hắn đứng dậy, cũng nhìn thẳng cậu. Bạch Hiền sau một lúc cũng tự rút lui, cậu rũ mắt xuống, tay vơ mấy cái không cần thiết trên bàn muốn trở về phòng làm việc. Phác Xán Liệt không muốn từ bỏ, hắn vươn tay kéo cậu ấn chặt hai vai Bạch HIền vào tường, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cậu ban đầu có chút run, sau đó bình ổn lại, giương mắt tiếp tục nhìn hắn. Thái độ như vậy cũng không phải lần đầu tiên.
– Đừng làm trò nữa.
– Tôi không chịu thua cậu đâu.
– Lại là mấy câu kỳ quái, gần đây anh có bị trúng tà không?
Nhìn người kia phun ra từ miệng mấy lời xúc phạm mình, hắn không sao hạ hoả được. Cảm giác tự mình trước đó hạ thấp bản thân, bây giờ không thể cam lòng. Phác Xán Liệt đưa một tay bóp chặt chiếc cổ mảnh nhỏ của cậu.
– Khụ.
Bạch Hiền sau mấy phút quật cường, mặt đỏ lên, khó thở, cậu dùng hai tay giữ chặt lấy bàn tay hắn, nhưng không tài nào tách ra được.
– Anh không thể dùng cách nào khác bạo lực sao?
Càng lúc càng không thể thở, Biện Bạch Hiền cũng không thể chết, cậu nắm chặt cổ tay Phác Xán Liệt, sắc mặt càng lúc càng tái xanh. Cuối cùng vô lực không sao phản kháng nổi. Cậu im lặng mím chặt môi, không thở thì không thở. Hắn muốn như vậy, cậu sẽ cho hắn toại nguyện.



Phác xán Liệt kinh ngạc nhìn xuống tay mình, lại nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Biện Bạch Hiền, vội vàng buông lỏng tay khuỵu xuống bám bờ vai cậu nói lo lắng:
– Bạch Hiền, không sao chứ?
Biện Bạch Hiền suy sụp ngồi xuống sàn, ôm chiếc cổ đã đỏ ửng của mình ho sặc sụa. Cậu mặc hắn hỏi, chỉ chống tay đứng lên, bám vào vách tường rời khỏi.
Vừa khó khăn bước ra cửa đã gặp người cậu không muốn thấy, Kim Chung Nhân gần đây bị Kim Chu cấm không cho đến công ty bây giờ lai xuất hiện. Biện Bạch Hiền tránh xa hắn một chút lại bị hắn kéo tay lại.
– Hắn muốn em chết.
– Không can hệ tôi.
Bạch Hiền còn ôm cổ nói.
– Em rất đáng ghét. Sao không làm theo ý hắn nữa đi
– Về đi, đừng để ba anh nhìn thấy.
Cậu thực sự không muốn gặp Kim Chung Nhân nữa, hôm đó hắn lại có gan nói chuyện tình cảm của bản thân với Phác Hiểu Hoa nghĩa là hắn có gan làm những chuyện khác. Tình cảm cũng không phải trêu đùa, việc này càng làm Biện Bạch Hiền một phen hoảng sợ. Không muốn cùng mấy vị này chơi trò chơi tình ái, Cậu cũng không muốn rước rắc rối nữa.
– Biện Bạch HIền.
Hắn kéo tay cậu liền bị cậu cự tuyệt.
– Anh thấy đấy, tôi vì Phác Xán Liệt mệt mỏi lắm rồi, anh còn muốn biến tôi thành bộ dạng gì nữa.
– Đúng, tôi muốn em mệt mỏi vì tôi, tại sao vì Phác Xán Liệt mệt mỏi còn tôi thì không được. Cái gì em cũng cho hắn, một chút cảm xúc cũng không tỏ ra với tôi.
– Kim Chung Nhân.
Hắn ngang bướng bước đến gần Biện Bạch Hiền. Bạch Hiền lại lui đi, muốn tránh xa, sau đó chỉ tay nói.
– Cậu đừng theo tôi.
Giống như nhìn thấy ác quỷ, Bạch Hiền vội vàng chạy đi. Kim Chung Nhân không chịu nổi được, đấm mạnh tay vào tường, gằn lên ba chữ:
– Biện. Bạch. Hiền
– Thấy không, cho dù tôi làm gì, Bạch HIền cũng như vậy, còn cậu… căn bản không thể.
Phía sau giọng điệu cao ngạo vang đến, Kim Chung Nhân hầm hừ quay sang. Hai kẻ đối mặt với nhau, ánh mắt giống như hai con dã thú muốn tranh giành lãnh thổ.
– Phác Xán Liệt, anh nghĩ cậu ta mấy năm nay ngoan ngoãn làm vợ anh sao.
….

Theo truyennganmoingay.com