Lên đến đây, việc đầu tiên cậu làm là đến công ty chỗ Hoàng Lưu công tác. Anh ngồi trên bàn gõ máy tính, chân tay có vẻ lụng vụng, nhiều năm như vậy chỉ quay vô lăng, hiện tại lại ngồi dán mắt vào máy tính làm việc, mấy ngày rồi vẫn chưa quen.
Bạch Hiền nhẹ nhàng đi đến ngồi bên cạnh anh, xung quanh các nhân viên khác vẫn chăm chú làm việc, chỗ này chỉ là một chi nhánh nhỏ của công ty, phòng ốc cũng chỉ có một gian lớn, các nhân viên ngồi ngoài làm việc theo chỉ đạo của giám đốc. Căn phòng ồn ào lại chen chúc rất nhiều bàn máy tính, ai ai cũng đều hấp tấp làm việc kiếm tiền. Biện Bạch Hiền nhìn họ, cảm giác rất ngưỡng mộ. Căn bản công việc như vậy, cậu cũng chưa bao giờ trải qua.
Ngồi bên cạnh Hoàng Lưu thành ra mình lại ngu ngơ như vậy. Quay sang đã thấy anh chống cằm im lặng quan sát cậu từ lúc nào rồi. Bạch Hiền có chút giật mình lùi người lại.
– Anh!
– Biết ngay thế nào em cũng tìm đến đây.
Hoàng Lưu cười xoa xoa đầu cậu.
– Anh quen việc không, em thấy ở đây cũng rất tốt. Phù hợp với ngành học của anh, cố lên.
– Mấy năm đều không có nhớ.
Hoàng Lưu nhìn máy tính hai tay càng chán nản gõ lên bàn phím.
– Anh cảm thấy Phác Xán Liệt chắc chắn là đang ghen.
Bạch Hiền kinh ngạc nhìn anh.
– Không có đâu, anh nghĩ sao vậy?
– Anh cảm thấy vậy.
Hoàng Lưu giơ hai tay bĩu môi.
– em nghĩ Anh ta muốn em cô độc một mình thì đúng hơn.
Biện Bạch Hiền nói nhỏ dần, Hoàng Lưu lúc này dừng tay, quay sang nhìn cậu nghiêm túc nói.
– Nhiều người không có phức tạp như em đâu.
– Sao anh lại cho là như vậy.
– Bởi vì đến bây giờ, cũng chỉ có anh hiểu được em. Kể cả em cũng còn mơ hồ.
Hoàng Lưu tự tin nói, Biện Bạch Hiền im bặt chẳng nói gì, chỉ đưa tay gấp gấp tờ giấy trên bàn. Đúng vậy, ngay cả cậu cũng không hiểu được mình.
Phác Xán Liệt đối xử với mình như vậy. Lúc lạnh, lúc nóng, trước kia là hắn nói yêu cậu, bây giờ là hắn nói hận cậu. Vậy mà, khi nhìn thấy hắn, Bạch Hiền lại chạy trốn, trốn trong vỏ bọc thật dày, bản thân vì trốn quá xa mà quên mất cả mình.
Biện Bạch Hiền vài năm trước đơn giản nghĩ, cuộc sống vui vẻ cùng anh hai nuôi Biện Lệ Hương ăn học đầy đủ là an ổn rồi. Đâu có như hiện tại, lúc nào cũng mờ mờ ảo ảo, mơ mơ màng màng giữa sương mù.
– Em rất đáng ghét sao?
Bạch Hiền nói nhỏ, căn bản cậu thấy mình như vậy.
– Đáng yêu, đáng giận, đáng ghét, còn có cả đáng thương.
Hoàng Lưu nói xong, liền lên giọng quát.
– Biện Bạch Hiền, em muốn anh bị đuổi việc phải không? Về làm việc của em đi.
Cậu nghe được, cũng ngoan ngoãn đứng dậy rời đi.
– Thật đáng ghét.
Ngồi trong taxi tự mình nói mình, mới cảm thấy, căn bản chửi mình cũng có thể thoải mái như vậy.

Cậu quyết định nghỉ luôn buổi sáng, công ty có Phác Xán Liệt cảm giác rất nặng nề, đi về phía ngõ nhỏ nhà bác Thư, con đường hẹp, đầy bóng cây an nhàn mà thanh tĩnh.
Vào trong nhà, cũng không thấy bác Thư đâu, lại có tiếng ho khụ ở trong phòng, Bạch Hiền đi vào thấy Chương Yến đang ngồi trên bàn học của Tiểu Hy, lấy khăn che miệng. Nhìn thấy cậu, cô liền mải móng đưa tay giấu về phía sau.
– Chị không khoẻ sao?
Bạch Hiền cũng ngồi xuống ghế, bình tĩnh hỏi.
– Tiểu Hy đi học, dạo này nó phải đánh vần chữ, tôi dạy nó cảm thấy thực phục ba mẹ mình, căn bản là mệt mỏi chút thôi.
– Cũng không cần cố lắm, Tiểu Hy mới năm tuổi, chưa cần gấp.
Bạch hiền đưa tay nắm tay cô. Chương Yến nhẹ nhàng đưa tay xuống, thoát khỏi hơi ấm kia, nhiều năm gần đây đều trốn tránh gần gũi với Biện Bạch Hiền. Cô sợ bản thân sẽ vì cảm kích mà yêu mến cậu, sau này còn phải kết hôn, càng không thể không yêu mến. Mà nghĩ đi nghĩ lại, Biện Hy trong lòng Chương yến sẽ bị chen vào một Biện Bạch Hiền, làm cô rất lo sợ.



– Chương Yến, sau này sẽ kết hôn, nếu chị cảm thấy không khoẻ ở đâu, cứ nói với tôi, chúng ta chưa làm thủ tục, nhưng coi như là vợ chồng đi.
Chương Yến im lặng, lúc sau mới ngẩng đầu nhìn cậu.
– Hay là không cần đâu, tôi sống như vậy cũng ổn.
– Không ổn.
Bạch Hiền cứng rắn nói.
– Sau này, ba chúng ta đi mua sắm, gia đình cũng đầy đủ ba má và con, không cần sợ khi người khác hỏi ba đứa bé đâu. Tiểu Hy cũng chẳng cần hổ thẹn với người khác.
Cậu nhớ rõ, hôm đó mình, Chương yến cùng Biện Tiểu Hy đi mua đồ, chủ quán liền ôm đứa nhỏ vào lòng nựng má nó.
– Giống ba nha. Nhìn rất đẹp trai. Mà hai người kết hôn sớm vậy, đã có đứa nhỏ lớn từng này rồi.
Ba chủ quán vô tư nói. Chương yến kéo Tiểu Hy ra, cúi đầu im lặng, Biện Bạch Hiền một bên gật gật đầu, cầm lấy túi đồ vội kéo hai người kia đi khỏi.
Chính là chưa có kết hôn mới cảm thấy ngượng ngùng như vậy. Nói đúng sẽ thành ra nói dối. Khi cưới nhau, cũng tin tưởng nhau, có bằng chứng nói quan hệ của chúng tôi là như vậy đây, chẳng cần nhìn sắc mặt cậu, để Chương Yến nơm nớp lo sợ “ Cậu ấy có nghĩ mình như thế này, như thế kia”

Buổi chiều đến công ty, đột ngột được báo có cuộc họp ban quản trị, Bạch Hiền vội chạy đến phòng của Phác Xán Liệt hỏi có cần chuẩn bị gì không?
Hắn lạnh nhạt nói một loạt, cuối cùng trước một tiếng, Biện Bạch HIền phải chúi đầu vào chuẩn bị chu đáo những tài liệu hắn cần.
Cuối cuộc họp, đột nhiên cửa phòng mở ra, Biện Bạch Hiền nhìn thấy Phác Hiểu Hoa giật mình đứng lên. Ba Phác đến ngồi cạnh cậu và Phác Xán Liệt, mọi người chào hỏi, cũng chỉ phẩy nhẹ tay, không nói gì.
Căn phòng im lặng, chẳng ai dám nho nhe nói chuyện. Phác Hiểu Hoa nhìn xung quanh, đưa tay chỉ thẳng Kim Chu.
– Chú đứng lên.
Kim Chu nghe theo, thấy vậy ba Phác hài lòng tiếp tục chỉ đến Phác Xán Liệt.
– Đứng.
Cuối cùng là Biện Bạch HIền.
Vẫn im lặng một hồi, mọi người không hiểu chỉ dám chăm chú quan sát.
– Phác xán Liệt con tôi, gần đây bệnh, không được khoẻ, vì thế, Biện Bạch Hiền lên làm việc thay nó, Kim Chu nhờ chú hỗ trợ Bạch Hiền nhiều, còn Xán Liệt đi theo ba về nhà.
Cả ba người đang đứng kinh ngạc nhìn Phác hiểu Hoa, Biện Bạch hiền bối rối muốn nói gì, lại bị ông đưa tay ngăn cản.
– Không cần nói nhiều, Bạch HIền, ngồi lên ghế kia chủ trì tiếp cuộc họp, ba dẫn Xán Liệt về nhà, lúc khoẻ lại sẽ trở về như cũ.
– Cũng không cần như vậy, để như cũ đi, chú Kim Chu vẫn …
– Kim Chu cũng đi với ta về nhà, bàn chuyện.
Mọi người phía dưới kinh ngạc bàn tán, sau khi nhìn thấy ba người rời khỏi, càng lớn miệng đến lợi hại. Bạch HIền đưa tay ho vài cái, lấy giọng nói.
– Tôi biết mọi người chưa đồng ý, nhưng coi như tôi ngồi ở đây chỉ thay Phác Xán Liệt vài ngày thôi. Có chuyện gì vẫn là nói sớm cho tôi biết.
Bạch Hiền dùng cái uy của mình vài năm qua nói nghiêm túc. Thực tình, trong đây cũng có nhiều người phục cậu lắm. Chuyện khinh ghét là chuyện của khi cậu mới bước vào công ty, còn hiện tại thời gian dài cũng nhìn ra nhân tài. Phác Xán Liệt ngồi trên vị trí kia cũng chẳng gọi là xuất sắc gì, thời gian hắn làm việc còn không bằng thời gian hắn nghỉ chẳng lý do kia. Quyết định kinh doanh nhiều chuyện cũng không có dựa vào tình hình thực tế. Căn bản Biện Bạch Hiền làm cũng chẳng sao.

Phác Xán Liệt về đến nhà đã thấy Đinh Nhược Chi cùng má Phác trên ghế đối diện nhìn nhau. Kim Chu ngồi xuống cạnh bà, Phác Xán Liệt mải móng đến bên cạnh Nhược Chi, đưa tay đặt lên vai cô kéo cô vào lòng.
– Ngồi ra ghế kia.
Má Phác quát lớn chỉ tay về phía chiếc ghế đơn phía giữa.
– Má đừng to tiếng.
Phác Xán Liệt khó chịu nói. Đinh Nhược Chi càng dán sát hắn gục đầu vào hõm vai hắn, ánh mắt có vẻ muốn thách thức bà.
Phác Hiểu Hoa hằm hằm ngồi xuống, đập mạnh tay xuống bàn, hất ly nước xuống đất vỡ tan tành.
– Nói. Hai đứa mày quen nhau bao lâu?
– Chúng con 2 năm rồi.
Phác Xán Liệt cao ngạo nói.
– Kim Chu, Kim Chung Nhân nó yêu Bạch Hiền.
Ba Phác quay sang nhìn chằm chằm Kim Chu.
Kim Chu cúi đầu.
– Tôi đã nói nó nếu Xán Liệt không cần mới có thể…
– Thằng Xán Liệt sẽ không bao giờ không cần.
Ba Phác nói chắc nịch.
– Còn cô, Cô Đinh, ngày mai dọn ra khỏi Phác gia.
Phác Xán Liệt nghe xong nổi máu điên, đứng lên đập tay xuống bàn.
– Ba má không được đuổi cô ấy. Biện Bạch Hiền, con biết ngay cậu ta không chịu im lặng mà. Cũng tốt, con muốn cậu ta ra khỏi nhà. Chuyện con là đàn ông, ai cũng biết, tất yếu phải lấy một cô gái về làm vợ. Huống hồ, Nhược Chi mang thai vừa mới sảy, ba má đừng làm cô ấy buồn.
– Mày giỏi lắm. Tao không cho phép, chúng mày không yêu nhau tao mặc kệ, kết hôn không được ly hôn.
Má Phác gân cổ nói lớn. Phác Xán Liệt cứng đầu cãi tiếp.
– Ba má vì cái gì? Hội trưởng sao? Ba má thật quá lố bịch rồi. Hy sinh con sao?
– Đến một ngày mày sẽ hiểu không phải hy sinh mày, mà là hy sinh Bạch Hiền.
Ba Phác nói đầy uy lực.
– Bác, Biện Bạch Hiền chính là cũng không muốn ở với Xán Liệt.
– Im. Cô không được nói ở đây, dọn đi.
Ông lại dữ dằn nói. Phác Xán Liệt hừ một tiếng, kéo tay Đinh Nhược Chi đi.
– Mày đứng lại. tao nói mày biết, còn đi với nó, thì chuẩn bị nhận báo tang lễ của mẹ nó đi.
Hung ác nói, ba Phác sắc mặt chẳng chuyển biến, chỉ nhìn thẳng. Phác xán Liệt đưa tay bất lực nhìn ba, Đinh Nhược Chi căm hận giật tay hắn ra, lên thẳng phía trên dọn đồ, kéo lệch xệch một vali đi xuống.
– Nhược Chi.
Xán Liệt đứng như cột đồng giữa nhà, thấy cô kéo vali đi, gấp gáp gọi.
– Không cần theo. Đến một ngày ba má anh sẽ hối hận.
Đinh Nhược Chi thông báo chắc nịch, nhanh chóng ra khỏi Phác gia. Cô biết bản thân mình đang tin tưởng vào cái gì. Ba má Phác làm như vậy, chỉ khiến Phác Xán Liệt càng muốn giữ cô lại, còn càng căm hận Biện Bạch hiền. Căn bản chưa cần tự mình làm đã đạt được mục đích. Phía trong tiếng cãi nhau ầm ĩ vang lên. Đinh Nhược Chi cười lạnh, bắt taxi thong thả rời đi.


Theo truyennganmoingay.com