Kỳ thực Biện Bạch Hiền, cậu ta rất yếu đuối.

Phác Xán Liệt cúi đầu đi sau Biện Bạch Hiền, bản thân hắn một thân tây trang sang trọng, đi bộ như vậy có vẻ không thích hợp, nhưng nhìn xung quanh, nơi này lại có rất nhiều người cũng bên ngoài mặc vest tay xách cặp đi trên vỉa hè. Mà Biện Bạch Hiền đi phía trên cũng thanh nhàn quốc bộ, trông dáng đi rất thoả mãn.
Bạch Hiền phát hiện lâu lắm mình không có giành thời gian đi bộ như vậy. Gần đây ỷ lại vào Hoàng Lưu quá nhiều, bản thân dần quên mất giá trị của việc đi bộ này. Đến trạm xe buýt, cậu dừng lại, tay cầm cặp đứng hướng mắt xuống đường. Căn bản chỗ ngồi đã chật kín. Chiếc xe buýt đi đến, vì đang giờ cao điểm, dòng người tranh nhau chen vào. Biện Bạch Hiền nhìn vậy, chỉ lắc đầu, sau đó quay người đi tiếp. Đột nhiên muốn gọi điện cho Biện Lệ Hương.
– Anh ba! Em nói nhỏ này.
Lệ Hương thầm thì trong điện thoại. Thanh âm lại không che được sự sung sướng, Bạch Hiền tò mò gật gật đầu, sau liền nhớ ra Biện lệ Hương hiện tại cũng không ở đây mà thấy mình gật đầu, cậu buồn cười mà nói:
– A. em nói đi.
– Má nói nhớ anh đấy. Hôm đó, anh bị cảm như vậy, má vẫn còn lo. Sau lại dặn em không được kể với anh.
– Haha.. Thật sao? Còn ba?
– Ba đi làm suốt, hôm đó đang gánh nước, còn nói trước bạch Hiền nó cũng làm vậy, em nói ba nói gì cơ, ba lại bối rối chối bay chối biến. Thực tình.
Biện Lệ Hương cao hứng kể, cũng quên cả việc mình phải nói nhỏ, chỉ thấy bên kia im lặng một chút.
– Chết, em nói to quá. Suỵt, anh thu xếp về nhanh đi.
Cô tắt máy, Biện Bạch Hiền ngơ ngốc nhìn vào di động hồi lâu. Thực rất sung sướng. Bạch Hiền thiếu chút nữa nhảy chân sáo mà đi. Ba má rõ ràng đã tha thứ cho cậu. Phác Xán Liệt đằng xa không hiểu sao Biện Bạch Hiền cao hứng như vậy, cầm điện thoại cười ngốc, điệu đi cũng không nghiêm túc như vừa rồi, có điểm vội vàng. Vừa rồi nghe điện thoại xong lại trở nên như vậy. Phác Xán Liệt tâm rộn lên tò mò, cũng không nghĩ đến đó là cuộc gọi của em gái cậu.
Bạch Hiền mải sung sướng, đi cũng chẳng nhìn đường, liền đâm sầm vào một người. Quan trọng người kia là phụ nữ ục ịch, mồm mép rất lợi hại. Chửi chán mới rời đi. Bạch Hiền chỉ cúi đầu xin lỗi. Rõ ràng vừa vui được một chút. Ông trời rất bất công a.
Tình cờ trước mắt có một quán kem, có vẻ rất đông khách, Bạch Hiền quay sang ngó ngang ngó dọc, quyết định bước vào mua một hộp kem ăn.
Phác Xán Liệt đứng sau nhìn cậu như vậy, bản thân lại thấy buồn cười. Biện Bạch Hiền ăn kem cũng phải để ý ánh mắt người khác. Bộ dạng như vậy lại thấy rất đáng yêu. Vừa nghĩ đến đó, hắn giật mình. Sao lại nghĩ như vậy. Hiện tại cũng không hiểu sao, hắn có thể đi theo Biện Bạch Hiền đến tận đây.
Bạch Hiền vào quán, đến quầy kem, lại bị xô đẩy, kéo lại xuống dưới, mấy học sinh bây giờ rất đáng sợ. Họ ồn ào, lộn xôn mua cho nhanh, còn Bạch Hiền an vị ở phía dưới, im lặng cúi đầu chờ đến lượt mình. Căn bản muốn ra chỗ ghế ngồi lại phát hiện phía sau còn rất nhiều người.
– Anh.. có thể cho em mua trước không? em phải đi học thêm.
Một cô bé tầm 10 tuổi nghển người kéo áo cậu nói. Biện Bạch Hiền lại miễn cưỡng đi lùi xuống.
– Cậu xuống được không? Con tôi đang chờ ở ngoài.
Tiếp tục lại lùi xuống nữa.
Lùi lại cũng chưa yên ổn, bọn học sinh chẳng nói chẳng rằng cứ lân la chen lên phía trước, Bạch Hiền thở dài một hơi, chán nản cúi đầu đi đến một chiếc bàn ngồi xuống. Phác xán Liệt quan sát biểu tình của cậu, tự nhiên cảm thấy buồn bực, ánh mắt hung dữ nhìn đám người lộn xộn mua kem. Biện Bạch Hiền đường đường đàn ông con trai lại đi thua kém họ. Đột nhiên lúc đó hắn muốn đứng lên đòi lại công lý cho cậu, nhưng vừa định đứng dậy, cảm thấy không đúng, sau lại ngồi xuống.



– Chú có muốn ăn kẹo bông không?
Một cô bé bán cầm mấy chiếc kẹo bông bọc giấy bóng đi đến, Bạch Hiền nhìn xuống bộ quần áo nhếch nhác của cô bé lại nhìn lên kẹo bông thơm ngọt trước mặt, nhiều năm về trước có từng ăn với anh hai và Lệ Hương, mỗi chiều đi học về đều ăn, khi đó cậu hay dứt bông đường dính lên miệng làm râu, sau đó còng lưng đi, anh hai sẽ cười thoả thích, đập mạng lên lưng cậu một cái. Bạch Hiền tiếp nhận kẹo bông từ tay em gái.
– Cháu vừa rồi, có mua một hộp kem, chú ăn không?
Cô bé lanh lợi nói, Biện Bạch Hiền gật gật đầu.
– Giá gấp đôi.
Bạch Hiền đồng ý mua. Thành thị chính là như vậy, ngay cả một cô bé đáng ra bây giờ phải vô tư vui chơi với bạn bè ở trường học, lại có khả năng toan tính như vậy. Biện Bạch Hiền mở ly kem ra ăn, đột nhiên cảm thấy không có hứng thú. Nhìn mình, nhiều năm đều không có cùng ba mẹ chăm sóc vườn cải, bây giờ còn mặc đồ sang trọng, mỗi ngày đều làm việc trong văn phòng điều hoà máy lạnh. Thực nhàm chán. Cậu vừa muốn đứng lên rời đi, Phác Xán Liệt không biết từ đâu đã xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Bạch Hiền sợ hãi, nhanh tay vứt chiếc kẹo bông còn trên tay xuống. Kẹo bông trắng từ tay Biện Bạch Hiền nằm lăn xuống đất, Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn.
– Đi mua kem cho Nhược Chi, không ngờ gặp cậu ở đây. Rất thú vị, Biện Bạch Hiền ăn kem còn ăn kẹo bông.
– Tôi đi trước.
Bạch Hiền gấp gáp quay đi, liền bị Phác Xán Liệt kéo tay lại.
– Tôi không có đi xe.
Cậu ngước mắt nhìn hắn, thấy Phác Xán Liệt bây giờ rất khó hiểu.

– Đi giày như vậy, cậu đi bộ có đau chân không?
Phác Xán Liệt mở miệng hỏi. Kì thực đi được nửa tiếng vẫn chưa nói cùng Biện Bạch Hiền câu gì. Đây có lẽ là lần hoà hợp đầu tiên của hai người trong năm năm gần đây.
– Anh cảm thấy thế nào. Việc gì phải hỏi tôi.
Biện Bạch Hiền lưu loát trả lời. Giống như người vừa rồi trong quán kem cùng người hiện tại không phải là một.
Phía trước là công viên giải trí thành phố, Bạch Hiền đột nhiên dừng lại nhìn chăm chăm nó.
– Sao? Muốn vào?
– Không.
Bạch Hiền ngắn gọn trả lời. Cậu nhớ rõ lần đó sau khi xin được việc, Biện Hy dẫn cậu đến khu công viên này. Nói xong cậu cúi đầu đi tiếp, mỗi lần đi qua đều tự tưởng tượng anh ở bên trong, sau đó bước chân vào đó, cuối cùng là đi một vòng công viên rộng lớn cũng không tìm thấy anh.
– Có phải chưa bao giờ vào đó đâu mà cao hứng khi nhìn thấy như vậy?
Phác Xán Liệt cố gắng kiếm chuyện để nói.
– Chưa vào.
– Hình như tôi dẫn cậu đến rồi chứ.
– Chưa có.
Phác Xán Liệt ngờ ngợ nhớ lại, rõ ràng tình nhân nào lúc trước của hắn, đều được hắn dẫn đến đây. Lúc đầu còn ân ái, hạnh phúc nên việc hẹn hò tất nhiên phải có chỗ này.
– Hình như có rồi, chẳng lẽ chúng ta hẹn hò lại không có đến đây.
Hắn cứng đầu nói.
– Tôi với anh đa số hẹn hò trên giường thôi.
Biện Bạch Hiền nói một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn. Cậu bề ngoài bình thản nhưng trong lòng thực muốn chạy nhanh khỏi Phác Xán Liệt. Hắn đều không nhớ, trong đầu hắn cái gì cũng không nhớ. Năm năm trước còn cái gì lưu lại trong hắn không?
– Có lẽ anh nhớ nhầm người khác.
Cúi đầu đi tiếp, sau đó hai người đều im lặng. Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền, trong đầu nhớ đến dáng vẻ ngây thơ thuần khiết lúc trước của cậu. Hiện tại khuôn mặt có vẻ thâm trường già dặn hơn, quan trọng, lúc nhìn hắn mắt cũng không long lanh lên nữa.
Đột nhiên hắn phát hiện! Bản thân đang nhớ đến Biện Bạch Hiền trước kia.
– Ba má..cậu làm gì?
Có chút tò mò nên hỏi, ai ngờ hỏi xong liền hối hận. Phác Xán Liệt đúng ra không nên nhiều chuyện như vậy.
– Trồng cải.
Bạch Hiền thật thà trả lời. Nhìn đáy mắt hắn có chút thất vọng, nhếch miệng cười khẽ rồi quay đi.
Trước kia, khi cần cù thu hoạch cải trong ruộng, Bạch hiền ngồi im lặng cả buổi, có nghĩ đến việc vài năm sau này, vợ mình cùng mình đến đây làm việc. Cô gái ấy sẽ xuất sắc, xinh đẹp, chăm chỉ. Căn bản bây giờ nhìn lại đều không có khả năng. Sống năm năm ở đây coi như cũng có ích. Giúp Biện Bạch Hiền hiểu được giá trị thực của bản thân.

Ngày hôm sau Bạch Hiền xin nghỉ phép hai ngày để về quê, phòng nhân sự đồng ý cũng chẳng nói với Phác Xán Liệt mà khởi hành, vừa xách đồ đến nhà, má Biện đã đứng trước cổng nghiêm túc nói.
– Mang đồ vào nhà, đến mùa cải rồi, giúp ba mày thu hoạch đi.
Bạch Hiền hấp tấp vào cất đồ, sung sướng chạy nhanh ra chỗ ba làm việc. Hai ngày ở nhà, mọi chuyện giống như trở lại quá khứ.
Sau đó hai ngày kia kết thúc, cậu xách đồ lên thành phố, nhìn dòng đường tấp nập, có cảm giác tai bị chói, mắt bị loá. Tất cả không khí cũng bị người ta hút mất sau đó thổi vào đó thứ không khí khác.
Biện Bạch Hiền lại phải là Biện Bạch Hiền ở đây.
….

Theo truyennganmoingay.com