Buổi sáng, Phác Xán Liệt đến công ty lúc chín rưỡi. Hắn đàng hoàng ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, đàng hoàng khoe với cả ban quản trị cái bằng loại A ở đại học bên Úc. Cuộc họp uỷ nhiệm kết thúc. Đáng lý phải có mặt cựu chủ tịch nhưng đa phần mọi người đều thấy Kim Chu thay thế cũng không sao.
– Chung Nhân nó nói tý qua phòng cậu.
Kim Chu nhắn lại lời của con, sau đó tiếp nhận mấy bản kế hoạch Bạch Hiền đưa cho. Phác Xán Liệt lúc này mới hoàn toàn ra khỏi phòng họp.
“Chung Nhân qua phòng Biện Bạch Hiền”
Lão Kim Chu nói giống y như chuyện này xảy ra rất thường xuyên vậy.
Nhìn đồng hồ cũng đã ngồi trong phòng được một tiếng rồi, Phác Xán liệt trong lòng lại không yên ổn. Đứng nhanh dậy, không hiểu sao chân bước đến phòng làm việc của Biện Bạch Hiền.
– Cậu không cần chọc tôi.
Đứng ngoài cửa đã nghe thấy giọng điêu nghiêm túc của Biện Bạch Hiền.
– A. Bạch Hiền đỏ mặt nha. Để tôi xem, ngực cậu có rắn chắc không nào.
Kim Chung Nhân vừa rồi vừa chạm vào ngực Biện Bạch Hiền một chút, cậu đã tức giận đẩy tay hắn ra, mặt mũi cũng biến thành đỏ ửng. Hắn lại rất thích thú nhìn Bạch Hiền biểu tình như vậy.
Hắn ngồi nhích lại gần, đưa tay chạm nhẹ lên ngực Bạch Hiền. Bạch Hiền vì muốn giữ thể diện của đàn ông nên ưỡn ngực kiêu ngạo nói.
– Tôi tuy không có tập gym nhưng…
Chưa nói xong đã thấy Kim Chung Nhân đang từ từ cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn cậu rất mê ly.
– Chung Nhân.
Hắn không nghe, đưa tay từ ngực cậu trượt xuống eo, mặt càng tiến sát lại.
– Chia tay với Phác Xán Liệt đi, chúng ta cùng nhau đi khắp thế giới tổ chức triển lãm. Được không?
Bạch Hiền nghe xong vội vàng đẩy Kim Chung Nhân ra, chỉnh lại cúc áo, xong xuôi mới nghiêm túc nói.
– Kim Chung Nhân. Lần sau còn nói nữa, đừng trách tôi không khách sáo.
Vừa ngước mắt lên đã nhìn Phác Xán LIệt sừng sững đứng giữa cửa, có điểm chột dạ, Bạch Hiền gấp gáp đứng dậy.
– Chủ tịch.
Kim Chung Nhân vuốt lại tóc, quay sang cười toe.
– Anh.
Phác Xán Liệt gật gật đầu, chẳng nói chẳng rằng quay về phòng. Hắn bị làm sao vậy. Thấy Kim chung Nhân cùng Biện Bạch Hiền ở một chỗ lại không cam tâm, giống như người chồng đang ghen vì vợ mình bồ bịch vậy. Lại nhớ đến cái khoảnh khắc, Kim Chung Nhân đặt tay lên ngực Biện Bạch Hiền sau đó trượt xuống nắm chặt eo kéo cậu lại.
Hắn thực sự rất khó chịu, muốn làm gì đó cũng không làm được. Đưa điện thoại lên gọi cho Kim Chu.
– Chú. Điều Biện Bạch Hiền làm trợ lý của cháu đi. Hiện tại chỗ cháu đang thiếu người.
Sau hôm đó Bạch Hiền trở thành trợ lý chủ tịch. Việc này của cậu những tưởng nặng nề hơn nhưng Phác Xán Liệt lại chỉ sai bảo cậu thay giày, thay áo, hay lấy cà phê, lau dọn bàn làm việc.
Hôm đó vừa lau xong bàn tiếp khách của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền đi đến nộp đơn xin thôi việc đặt trên bàn hắn ta.
– Tại sao?
Hắn cầm đơn xin thôi việc vứt thẳng xuống đất.
– Tôi cảm thấy việc này không hợp. Tôi được đào tạo để làm việc về kinh doanh chứ không phải lau dọn.
Bạch Hiền cứng rắn nói với hắn. Phác Xán Liệt gật gật đầu cười:
– Kinh doanh mà đến công ty pha trà cho Kim Chung Nhân sao? Đến khi tôi điều đến làm trợ lý của tôi vẫn tự do pha trà cho hắn.
– Việc pha trà cho ai là việc riêng của tôi.
Phác Xán Liệt đột nhiên đứng dậy đập thẳng tập giấy vào mặt Biện Bạch Hiền:
– Giờ làm việc mà pha trà à?
Hắn quát lớn.
– Tôi làm xong việc của mình, tất nhiên được uống trà rồi.
Phác Xán Liệt cuồng nộ kéo Biện Bạch Hiền về phòng cậu, sau đó thả tay vứt phịch cậu xuống ghế sô pha. Hắn đi đến bàn tiếp khách, lấy tay gạt hết bộ ấm chén trên bàn xuống.
– Tôi cấm, trong công ty không được đặt chúng.
Mảnh sứ rơi vỡ tứ tung. Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn chúng, cậu vội vàng đưa tay vơ lại. Bộ ấm chén này là do Chương Yến, bác Thư, bác Chương góp tiền lại mua tặng sinh nhật cậu.
Bạch Hiền lấy một cái hộp giấy, vơ tất cả mảnh sứ lại cho vào đó. Phác Xán Liệt thấy vậy càng nổi điên, kéo cậu lại, giật lấy hộp giấy kia, sau đó một lần nữa ném xuống dưới đất. Biện Bạch Hiền cố kìm nén cũng không chịu được nữa, bất thình lình đưa tay tát thẳng mặt hắn.
– Cậu đánh tôi.
– Đúng vậy. anh không thích có thể nói tôi dọn, còn nếu đập vỡ bộ ấm chén tôi mua thì anh vượt quá quyền hạn rồi.
Bạch Hiền một lần nữa thu dọn mảnh sứ, sau đó đặt hộp giấy vào trong tủ khoá lại. Xong xuôi mới ngồi trên ghế lôi tài liệu ra đọc. Phác Xán Liệt hiện giờ muốn bực tức cũng không phát tiết được liền gừ mạng một cái sau đó mở cửa đùng đùng trở về phòng.
Bạch Hiền thấy hắn đi khỏi mới mở tủ lấy hộp giấy kia ra. Vỡ tan tành thế này, dùng keo cũng không dán nổi. Cậu nhẹ nhàng đặt ra một cái còn lành lặn nhất. Mở ngăn kéo lấy ra một hộp keo.



Nhớ hồi đó, Kim Chung Nhân vì cầm không cẩn thẩn nên đứt quai một chiếc chén, hắn bị Bạch Hiền chửi cho một trận, sau đó thì cả một tháng không được động đến một giọt trà Bạch Hiền pha.

Tuy ở cùng một nhà, nhưng Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt không có dùng bữa chung.
Phác Xán Liệt, Đinh Nhược Chi dùng cơm trước, khoảng một tiếng sau Bạch Hiền mới xuống ăn cơm. Cậu chuyển đến phòng vẽ để tiện hoàn thành tác phẩm chuẩn bị phải đưa cho Kim Chung Nhân. Bất quá, Phác Xán Liệt cũng chẳng thể biết, có một hôm Bạch Hiền không có nhà, hắn đã muốn vào phòng cậu xem thế nào. Thực chất cũng không biết tại sao tò mò như vậy. Nhưng chính là cửa khoá chặt, hỏi chị Tư thì biết khoá cửa chỉ có duy nhất Biện Bạch Hiền giữ. Lúc đó hắn tức giận muốn đá tung cửa ra, nhưng nghĩ lại thì bản thân đang làm việc vô nghĩa nên hừ lạnh rời đi.
Ngoài ra hắn còn một phát hiện rất thú vị. Biện Bạch Hiền giống như đã yêu hắn đến điên rồi. Bữa cơm thường để một bát cơm khác bên cạnh, còn gắp thức ăn, đôi lúc còn tươi cười nói chuyện như đang dùng cơm với người khác nữa.
Lúc biết được, Phác Xán Liệt cảm thấy rất thoả mãn. Hắn tự mặc định người kia đích xác là mình. Hắn cho là Biện Bạch Hiền vẫn còn ngờ nghệch đem trái tim trọn vẹn dâng cho hắn.

Đinh Nhược Chi, Biện Bạch Hiền ở với nhau có vẻ rất thoải mái. Họ không ai muốn tiếp xúc với ai nên thường tránh mặt nhau càng nhiều càng tốt. Buổi tối dùng bữa xong, Phác Xán Liệt cùng Đinh Nhược Chi về phòng xem phim, Biện Bạch Hiền cùng chú Mạc chị Tư ở dưới dùng trà đọc sách.
Mọi chuyện diễn ra rất yên ổn, không ồn ào như Phác Xán Liệt từng nghĩ.
– Tuần sau ba má trở về một chút. Nghe nói tổ chức sinh nhật cho cậu. Mong cậu đừng nói chuyện Nhược Chi ở đây.
– Được.
Biện Bạch Hiền vẫn đọc sách, một bên uống một ngụm trà.
– Cậu thích mĩ thuật sao?
– Cũng thích.
– Tôi đoán nếu sau này thành hoạ sĩ, có lẽ cậu sẽ theo nghiệp vẽ khoả thân đi. Loại người như cậu, đi đâu cũng phải có đàn ông mà.
Mạc Hiểu uống trà bên cạnh quay sang nhìn sắc mặt Biện Bạch Hiền. Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền bình thản không nói gì, lại muốn lên giọng trêu chọc tiếp, nhưng vừa mở miệng đã nghe thấy thanh âm của người kia.
– Anh có muốn làm người mẫu cho tôi không? Tranh khoả thân rất đắt đó. Vẽ miễn phí cho anh, sau đó anh mang đi bán, chắc cũng được khá tiền.
Phác Xán Liệt còn đứng đó, lại tức giận đến phát hoả.
– Cậu nghĩ tôi thiếu tiền sao. A.. đến một ngày phá sản, có thể bán cậu đi chứ không cần bán tranh đâu.
– Được, đến lúc đó, để anh bán tôi đi. Làm người vợ tốt cao cả dùng thân kiếm tiền nuôi chồng, người yêu chồng và con chồng cũng được.
Bạch Hiền vẫn bình thản nói.
– Chỉ sợ lúc đó cậu chẳng còn là vợ anh ấy nữa. Mà cũng đừng chờ đến ngày đó. Phác thị không phá sản được đâu.
Đinh Nhược Chi không biết từ đâu đi ra nói nhỏ. Cô cười nhẹ, sau đó kéo Phác Xán Liệt lên phòng. Bạch Hiền ngồi lại thở dài một cái, tiếp tục đọc sách
………..

Theo truyennganmoingay.com