(iBlog.vn) Nếu kể đông đúc thì con muốn đi bố mẹ không cản, thế nhưng mà. Ngày xưa bố mẹ vẫn xa quê đó thôi. Ngày xưa nó khác con à, nhà có mười mấy anh em, ở nhà trồng lúa thì chết đói với nhau cả à. Bây giờ cũng khác bố à, ở đây thì con biết làm gì mà sống đây?

Thế những người ở đây họ chết hết phỏng? Không chết nhưng nó chai mòn hết cả đi. Mẹ nhìn quanh mà xem, buổi sáng 8h sáng mà thanh niên còn ngồi vạ vật ở quán cafe phì phèo thuốc lá. 5 giờ đã thấy ngồi quán nhậu hò dô ta. Ở đâu cũng có người thôi, có phải ai cũng thế đâu? Nhưng số đông nó thế. Phải, chị đi học từ đẩu từ đầu về, chị chê cái thị xã này, chị giỏi giang thì chị cứ đi đi, rồi xem chẳng ở đâu bằng nhà mình cả đâu. Im lặng, im lặng, yên lặng.

Người đàn ông duy nhất rót nước trà, trầm ngâm nhìn chén nước đang lắng lại. Đi xa cũng tốt, nhiều cơ hội, nhưng thân con gái sẽ vất vả lắm. Bây giờ con gái với con trai cũng thế thôi bố à. Biết thế, nhưng con trai vẫn có nhiều lợi điểm, cái này không phải bàn nhiều. Con đã quyết đi thì… Im lặng. Người đàn bà luống tuổi sụt sịt. Đẻ con nuôi nó giờ muốn nó ở bên cạnh vui vầy tuổi già cũng không được. Lặng yên.

Nó nằm ngửa trên chiếc giường quen thuộc, hai tay giang rộng, mắt nhìn trân lên trần nhà. Một khoảng trắng xóa im lìm bất động.

Người đàn bà lôi từ trong nhà kho một cái vali màu nâu phủ bụi, lặng lẽ chùi sạch và mang ra sân phơi nắng. Người đàn ông im lặng dắt chiếc xe máy ra đầu ngõ nhờ bảo dưỡng. Nó ngồi yên lặng trên chiếc xích đu đưới giàn tigon nhìn ngắm khu vườn.

Sân ga đầy màu sắc, rộn rã âm thanh. Thi thoảng lại có người đến bắt tay người đàn ông và đàn bà, hỏi han, nhìn nó, rồi lại hỏi han. Tàu chậm chạp vào ga. Mắt người đàn bà đỏ hoe. Người đàn ông cố sức đẩy chiếc vali nặng trịch lên tàu. Nó bước vội lên, có hạt nước nào đó lăn tròn trên má, con tàu chuyển bánh, nhà cửa, cây cối, chiếc cầu quen lùi về phía sau. Nó nhắm nghiềm mắt, nhét phone vào tai và ngủ một giấc thật sâu.

Thành phố buổi sáng im lìm. Con đường thưa người, chỉ có những chiếc xe hàng to kềnh lướt đi. Ông xe ôm hay chuyện. Cháu ra học lại à, sao ra sớm thế. Sợ không thuê được nhà à. Cháu học xong rồi, giờ đi làm. Thế à, không về quê hử, thế quê mãi là quê thôi, không làm sao mà lên phố được.

Xách vali vào căn phòng nhỏ 10m vuông, nó thả người xuống chiếc phản cứng ngắt, ngủ yên. Đứa con gái tóc nâu bước vào, nhìn thấy nó, mỉm cười dời chiếc vali sang bên, lục tục soạn sửa nấu cơm. Nó choàng tỉnh, đã quá trưa. Đứa con gái tóc nâu dí dí vào mũi của nó. Công chúa đi từ lâu đài đến đây có mệt không. Ừ, hơi mệt. Vua và hoàng hậu cuối cùng cũng để công chúa đi khỏi lâu đài rồi cơ đấy. Thế có phải khóc lóc van vỉ gì không. Nó lắc đầu, nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của mẹ. Đi rồi đừng vương vấn gì nữa nhá, không thì dở dở ương ương chẳng làm được gì. Nó gật đầu, đi xuống rửa mặt. Dòng nước mát lạnh làm nó tỉnh giấc. Chợt nhớ đi điều gì, nó vội tìm túi xách vớ lấy chiếc điện thoại, 10 cuộc gọi nhỡ. Vội vã gọi đi. Âm thanh vang vọng. Con khỏe chứ, tới nơi chưa sao không gọi điện. Nhớ ăn uống vào nhé, cái gì đáng tiêu thì cứ tiêu, đừng có chi li quá mà phát bệnh. Bố nhận lương sẽ chuyển cho con thêm một khoản, phòng khi khó khăn rút ra mà dùng. Nhớ là… Thi thoảng nó lại dạ vâng. Nghe giọng bố mẹ thôi, không nhìn thấy, có lẽ đôi mắt mẹ lại đỏ hoe.

Nó mặc một chiếc sơ mi trắng và quần âu kẻ hơi ôm. Tự ngắm bản thân trong gương, nó bật cười, nhìn chỉnh chu hẳn. Nó liếc nhìn chiếc quần jeans mà cái áo pull lùng thùng, hơi tiếc rẻ. Chiếc xe màu trắng lướt đi, hòa vào dòng người đông đúc. Nó đến một tòa nhà cao tầng chót vót, công ty ở tầng 8. Bước vào căn phòng lớn, hơi khớp. Chị tiếp tân nhìn nó mỉm cười, nụ cười tươi không thể tươi thêm được nữa. Nó cười đáp lại, nụ cười thuần thục đã tập cả buổi tối hôm qua. Anh phụ trách bước nhanh tới. Sau màn cười và chào, anh đưa nó đến các bộ phận giới thiệu. Mọi người ngước nhìn nó, mỉm cười chào rồi lại chúi mũi vào màn hình máy tính. Nó nhìn loang loáng các khuôn mặt, cố lướt trên bảng tên để ghi nhớ lấy một vài cái tên. Nó nhận công việc, làm quen với những người cùng bộ phận rồi bắt đầu tìm hiểu tài liệu. Một ngày trôi qua tự lúc nào không hay. Tập tài liệu cũng chỉ vơi đi một phần nhỏ. Nó cố nén một tiếng thở dài. Sẽ bận rộn lắm đây.

Trở về. Nhà trọ yên ắng. Nó bước vào, không kịp bật đèn, cứ nguyên quần áo nằm dài trên phản. Bếp núc vắng lặng. Chiếc điện thoại rung lên, ánh đèn nhấp nhánh. Tối nay công chúa tự túc nhá, ta đi dự tiệc rồi. Những ngón tay uể oải lướt trên bàn phím, uh. Nó ra đầu ngõ, chọn lấy một ổ bánh ngọt và hộp sữa. Vậy là xong bữa tối. Nó nhìn chiếc vali để ngổn ngang, chợt nhớ là chưa sắp xếp lại đồ đạc. Phía trên cùng là một túi thuốc, dầu gió, vitamin C, thuốc cảm… Ôi, mẹ tưởng mình đi lên núi. Rồi một túi tất, khăn quàng cổ, găng tay, mũ len. Đang mùa hè cơ mà. Mẹ lại lo trước cả trăm cây số rồi. Rồi thì cơ man nào là các loại áo quần đủ sắc màu. Mẹ quên là con gái mẹ đã đi làm rồi à, chỉ cần một ít quần áo công sở và mấy bộ jean thôi. Nó xếp những đồ cần thiết vào chiếc tủ con kê ở góc giường, phần còn lại để nguyên rồi cho vali vào gầm phản. Nó thở dài nhìn quanh. Giờ này chắc là mẹ đang đi bộ với các cô dì trong xóm, bố thì xem tivi. Nhìn chiếc điện thoại im lìm bên cạnh, nó muốn nhấn nhá những nút quen thuộc gọi về nhà, nhưng rồi thôi, cũng vừa gọi buổi sáng.