(iBlog.vn) Cuối cùng tôi cũng là người chiến thắng. Tôi lôi con cá vào sát xuồng và bố dùng chiếc móc kéo nó lên. Tôi hả hê khoái trá cười toác cả miệng vì cuối cùng đã thành công.

Xuống đến đáy rồi con ạ.

– Không phải đâu, cá đớp mồi đấy bố ạ.

– Không thể là cá được, nếu là cá thì phải là cá to lắm kia, chắc lưỡi câu của con mắc vào cái bụi cây nào đó ở lòng hồ rồi.

Bố nhầm. Tôi biết chắc đó là cá, bởi vì dây câu giật, nếu vướng phải bụi cây thì tại sao dây câu lại bị giật.

Cần câu của tôi trĩu hẳn xuống và dây câu bị kéo căng ra. Muốn gì thì gì, tôi tin chắc rằng tôi vớ được một con rất to.

Bố hét rất to:

– Con nói đúng đấy, hẳn là một con cá rất to, nó làm cho xuồng chao đảo. Đưa cần câu đây cho bố, cẩn thận kẻo nó lôi tuột cần câu đấy.

Lần nào cũng như lần nào, hễ cứ có cá cắn câu là bố lại bảo đưa bố câu cho! Ông không tin rằng một thằng bé 14 tuổi biết cách lôi con cá lên bờ. Tôi lắc đầu không đưa cần câu cho ông và kiên trì quay ống thu dây. Tôi gọi to:

– Bố đưa cho con cái móc, con sẽ tự mình lôi nó lên xuồng.

Tôi phải chiến đấu tới mấy tiếng đồng hồ với con cá của mình. Có lúc nó ngoi vút lên làm cho cái ròng rọc xoay như chong chóng. Có vài lần tôi đã kéo được nó tới mạn xuồng nhưng nó lại lao vọt đi. Bố bảo: “Hy vọng đây là loại cá schnapper, loại này ăn ngon lắm”.

Bố nói:

– Té ra là cá mập. Con này nhỏ, không ăn được. – Ông mỉm cười. – Con khá lắm Lukas ạ, con đã bắt được nó, nhưng bây giờ dù sao con cũng phải quẳng nó xuống biển thôi.

– Không, không đời nào. Làm gì có chuyện không ăn được! Bố không biết món ragu cá mập hay sao?

– Thôi tùy con, nếu thế thì mổ moi và rửa sạch sẽ là việc của con. Con đã câu được nó thì phần mổ xẻ, xử lý cũng là việc của con. – Nói xong ông bước xuống cầu thang vào ca bin, ông kệ tôi loay hoay với con cá mập ở trên mui. Con cá mập dài khoảng một mét. Nó hãy còn quẫy. Tôi mở hộp Fanta và vừa uống vừa ngắm nghía con cá. Một lúc sau nó nằm yên không động đậy, chắc nó đã chết. Tôi lấy con dao nhọn rạch một đường dài dọc theo lườn nó. Toàn bộ lòng ruột và những thứ lởm khởm khác tôi quăng xuống biển. Bọn chim hải âu sà ngay xuống và ăn ngấu nghiến món đặc sản này.

Giờ đến lượt cái dạ dày con cá mập. Tôi muốn xem nó thường ăn cái gì vì biết đâu qua đó có thể tìm ra loại mồi thích hợp để nhử chúng sau này. Tôi hất những cái đầu cá, vỏ sò xuống nước. Nhưng bỗng nhiên tôi trông thấy một cái gì khác, tôi cầm cái vật là lạ, nhăn nhúm lên tay. Trông nó như một mẩu lạp xường nhỏ. Đầu tôi như đông cứng lại, tôi không thể tưởng tượng nổi, cái của đó có móng tay, phải, tôi đã trông thấy cái móng tay đầu tiên, sau đó là cái nhẫn rồi đến những nét xăm hình một chú gấu ở phía dưới cái nhẫn. Chắc chắn đây là một ngón tay. Tôi đã lôi từ trong bụng một con cá mập một cái ngón tay.