(iBlog.vn) Anh là nắng…Em là mưa…. Chúng ta gặp nhau sinh ra cầu vồng nhưng lại không biết rằng một ngày nào đó cầu vồng cũng mất đi.



Có một câu chuyện ngụ ngôn như thế này:

“Nếu đang cầm hòn đá nặng 1kg trên tay, được hỏi: “Hòn đá đó nặng cỡ nào?”

Chắc hẳn bạn sẽ trả lời rằng nó nặng 1kg.

Nhưng thực ra, hòn đá đó nặng ra sao còn tùy thuộc vào ta đã cầm nó trong bao lâu.

Nếu chỉ vừa mới cầm lên rồi bỏ xuống, sẽ chẳng cảm nhận được nó nặng thế nào.

Nếu đã cầm 1 tiếng, nó sẽ nặng hơn. Và nếu đã cầm suốt 1 ngày, đôi tay ta sẽ mỏi nhừ.

Ở đời cũng vậy, giá trị, sức nặng của nhiều thứ đôi khi không tùy thuộc vào bản chất của nó mà tùy thuộc vào thời gian ta đã nắm giữ nó trên tay.

Sẽ có lúc, ta phải chấp nhận bỏ đi vài thứ, chỉ để cảm thấy rằng, đáng lý đã phải bỏ đi sớm hơn.”

Anh và tôi học chung một trường phổ thông, cùng một lớp học thêm, những câu chuyện vu vơ thời cắp sách đã đưa chúng đến với nhau. Một buổi chiều tháng tư giữa khí trời se lạnh có hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt trải dài. Thấm thoát 7 năm trôi qua bao lần giận dỗi rồi lại hòa, tan rồi hợp chẳng thể chia cách. Tôi học cao đẳng, anh học đại học hai thành phố khác nhau nhưng vẫn quấn quýt không tách rời. Trong mắt bạn bè chúng tôi rất đẹp đôi, ai cũng đợi thiệp hồng bởi anh đã ra trường và tôi cũng có một công việc ổn định.

Hồ Xuân Hương một ngày trời trở lạnh. Anh sửa lại cho tôi chiếc mũ len trên đầu. Đàlạt những ngày mưa cái lạnh thấu da thịt nhưng ai nhìn khiến lòng tôi thật ấm áp. Anh nắm tay tôi gái lưỡng lự một lúc rồi nói:

– Anh tính học tiếp lên cao học em à.

Anh nói rất náo nức như việc đó là dự định duy nhất phải hoàn thành lúc này. Tôi sững lại muốn nói gì đó nhưng rồi chọn cách im lặng. Lặng lẽ bước bên cạnh như cách tôi vẫn ở bên anh suốt 7 năm qua. Thấy tôi không nói gì anh quay sang dùng ánh mắt xoáy sâu nhìn tôi.

– Em không thích?

Tôi mỉm cười lắc đầu. Tôi có quyền lựa chọn sao? Đó là tương lai của anh có thể dựa vào tôi đâu mà nói có hay không? Tôi mỉm cười.

– Sao em không thích chứ. Con trai có ý chí như anh được mấy người, phải nói em may mắn khi gặp anh.

– Vậy à. Hihi.. Cảm ơn em anh chỉ sợ em không đồng ý nhưng giờ thì tốt rồi… Yêu vợ anh nhất.

Nói rồi anh hôn lên má tôi, cười nói vui vẻ thỉnh thoảng lấy tay xoa đầu tôi như đứa trẻ. Đôi khi bên nhau quá lâu cảm giác quen thuộc đến vô tâm. Khiến anh không nhận ra sau nụ cười và câu nói ấy đôi mắt của tôi có một lớp sương phủ như mặt hồ buổi sớm.