Mưa qua đi, hãy yêu anh em nhé!
Ads Người người đi giày suno, nhà nhà đi giày suno! Giày nam suno chính hãng www.giaysuno.com
Ads ONECOIN là gì? Tại sao đồng tiền ONECOIN đang làm "khuynh đảo" cả thế giới?
Ads Săn vé giá rẻ mỗi ngày cùng Bay123.vn. Hotline: 0932 348 348
13/11/2015 8:00:15 | Thu Hằng | 72 lượt xem

Bản đồ cổ của Trung Quốc không có Hoàng Sa
Có những suy nghĩ độc ác vì muốn đến với người cũ
Cái giá của lấy vợ đẹp
Mỗi lần chồng tới gần âu yếm, trong lòng tôi lại dâng lên nỗi sợ hãi tột độ
Ngoại tình để chứng minh… chồng vô sinh

(iBlog.vn) Đêm mưa của hôm nay hệt như đêm mưa của bảy tháng trước, nước rớt không ngớt, trời xám xịt, gió ào ào. Tôi tìm đến anh, vì chẳng còn ai để bám víu. Còn bây giờ, anh tìm đến tôi để làm gì?

Rượt đuổi.

Ngày gặp anh, lúc ấy, tôi như lạc vào cơn mê mệt nhoài.
Bước chân sải dài, còn anh thì theo tôi mãi…
Tôi không hiểu, điều gì khiến một người không quen lại đeo bám một người không quen như thế.
Tôi nhìn anh một cách ngớ ngẫn, còn anh thì cứ nhếch miệng lên cười. Cười tươi.

– Thụy Vi, không nhớ anh à?

“Ra là người quen”. Tôi nghĩ vậy, nhưng cũng quay đi và bước tiếp. Cuộc đời đôi khi phi lí, với một người, ta theo đuổi đến tận cùng, còn người khác, ta lại hất xa đến ngàn dặm…
Với anh là vậy, vài ngày sau cũng vậy, vài tháng sau cũng vậy, vài năm sau cũng vậy.
Anh xuất hiện vào cuộc đời tôi, và vô tình tham gia trò chơi đuổi bắt trái ngang.



Người yêu tôi năm nay 26 tuổi. Là cái tuổi đáng lẽ ra đã sự nghiệp vững vàng, hay ít ra là đã đứng đắn đàng hoàng đi xin việc…
Nhưng không. Anh ấy vẫn như cậu bé 11, chỉ biết vui, chơi và ngủ.
Tôi cũng không biết việc mình đang bám riết lấy anh là vì lí do gì. Có lẽ do tôi yêu anh, có lẽ còn hơn thế, có lẽ còn hơn, còn hơn cả thế…
Cứ thế, hằng ngày, tôi phải từ nơi này đến nơi khác để tìm anh… Còn tôi, từ bao giờ cũng được tìm kiếm bởi một người đàn ông khác.

Hôm nay đường phố về đêm lại đông đúc, con đường được trải đèn lấp lánh. Trời se lạnh.
Trẻ con nô nức mặc đồ đẹp đi chơi với cha mẹ, có nhiều nơi tụ tập rất đông, họ thì thầm với nhau những điều gì đó. Có lẽ, rất tuyệt vời. Vì, khuôn mặt ai cũng đều rạng ngời.
Chuông nhà thờ vang lên khi đúng 12 giờ, tiếng chuông từ nhỏ rồi vang lên rất to. Rất nhiều người hò reo “Merry Christmas!!!”

Giáng Sinh!

Tôi nhìn họ vui vẻ bên nhau, thoáng chốc nỡ một nụ cười u sầu. Ừ, đã lâu rồi tôi không còn tươi vui nữa, bởi quá mệt mỏi. Như con nghiện sợ hãi khi lên cơn, nhưng đau đớn vì biết rằng không thể từ bỏ.
Anh lại biến mất đi như cơn gió, mà gió đã ra đi đâu thể níu giữ, chỉ có thể chạy theo nó. Gió thì không mỏi mệt, nhưng tôi đã quá kiệt sức rồi.

– Merry Christmas!

Có tiếng nói quen thuộc phát ra sau lưng, lại là người đàn ông đáng yêu ấy.

– Em không theo thiên chúa.

– Nhưng vẫn đón noel được mà.

– Em không nhớ đến nó.

– Ừm… chẳng bao giờ anh nói lại em

– Chúng ta vô tình gặp nhau à?

Anh nhìn tôi. Tôi biết anh sắp nói gì, một phút yếu lòng, tôi lại muốn quên đi hiện tại.

– Em đang chạy theo cái gì vậy?

– Ý anh là sao?

– Người con trai ấy có bao giờ biết em luôn phải chạy theo anh ta?

– Anh hỏi để làm gì?

– Để đánh giá xem anh ta có tốt hay không?

– Vậy theo anh thế nào là không tốt

Anh ấy trầm ngâm, bước đi bỗng lạc nhịp, khẽ chậm, khẽ nhanh, như đang suy nghĩ một điều gì đó. Rồi bất chợt, anh ấy nắm lấy đôi vai tôi. Hành động đó, khiến tôi thoáng chốc…vỡ òa.

– Là khi bắt người yêu mình phải mãi chạy theo mình, phải đau đớn, phải khổ sở…mà mình cứ mãi thảng nhiên. Anh không muốn thấy em như vậy nữa. Em dừng lại đi được không. Hãy đến với anh…