(iBlog.vn) Nắng vàng chiếu lên những chùm lá xanh mướt vừa đâm chồi. Gió nhẹ nhàng lùa qua rung rinh từng kẽ lá. Xuân đã tràn về, trên từng chồi non cây trong vườn.

~o0o~

Minh cũng từng đến bên tôi trong một ngày đầu xuân như thế này. Ở trạm xe buýt. Cậu mặc chiếc quần jean bạc màu, áo ca rô. Điều khiến tôi thấy tò mò ở cậu là móc treo cặp mặt con cú mèo và chiếc chuông leng keng treo lủng lẳng trên một cái khóa cặp khác. Một chàng trai thú vị. Tôi đã nghĩ vậy và cố tìm cách làm quen với cậu thật tự nhiên.

Hôm ấy, trời đổ mưa lớn khi tôi vừa đi ra bến xe. Mái che nhỏ nên dù đã cố thu mình lại sâu bên trong nhưng mưa cứ lất phất những hạt to nhỏ vào người tôi. Vừa lúc ấy, Minh- một tay cầm dù, một tay đút túi quần- thong thả đi đến, và, có vẻ cậu thấy tôi thực-sự-khổ-sở nên đi đến gần tôi, cậu nghiêng chiếc dù về bên tôi một chút, đủ để những hạt mưa không còn bắn vào chân tôi. Trong khi ấy, đứa luôn tìm đủ mọi cách làm quen là tôi lại không dám nói gì, chỉ kịp lí nhí “Cám ơn” rồi giấu lẹm gương mặt đỏ ửng đi mà không biết câu nói ấy có lớn bằng tiếng nhạc cậu đang nghe qua ipod hay không. Cơn mưa mau chóng qua, xe buýt đến, chúng tôi cùng bước lên xe.

– Cậu thích 1D và DBSK chứ? – Minh hỏi khi tôi vừa định nối tiếp giấc mơ còn dở dang ban sáng.

– Có.

Tôi đã mong một câu làm quen từ cậu. Nhưng không .Minh mỉm cười, rồi cậu cụp chiếc mũ lưỡi trai xuống trước mặt, khoanh tay trước ngực. Tôi đoán là Minh đã ngủ bởi tiếng thở của cậu dần đều đặn.

Minh học trường cạnh trường tôi, chúng tôi thường gặp nhau trên những chuyến xe buýt và buổi tối đi học về. Mỗi lần gặp, Minh mỉm cười với tôi, thật nhẹ nhàng, và cậu lại cụp chiếc mũ lưỡi trai xuống, đeo ipod và đi ngủ. Cậu cho tôi biết tên với lí do: Phiền bạn gọi tớ dậy khi xuống bến nhé- một lí do thật ngốc nghếch và… hợp lí. Nhiều lúc, Minh có hỏi tôi một số câu hỏi xã giao như tên lớp, tên giáo viên, … rồi cậu lại nhìn vu vơ, mỉm cười một mình và dậm chân theo tiếng nhạc chỉ-một-mình-cậu-nghe-thấy. Minh đã ít ngủ hơn mấy ngày đầu tôi gặp cậu. Nhưng cậu vẫn đeo tai nghe, thi thoảng hát lên một số câu rồi chợt quay ra nhìn tôi, đỏ mặt và cười trừ. Tôi chưa được nghe cậu hát cả bài lần nào nên thường nhắm mắt vờ ngủ, và cậu hát nhiều hơn thật, có khi hát gần như cả bài. Tôi có tìm thấy một số bài cậu hát, một số không.

– Kem không? – Minh chìa ra cho tôi một cây kem lạnh, bốc hơi nghi ngút giữa tiết mùa đông.

– Cám ơn cậu- Tôi nhận lấy cây kem, kéo chiếc khăn quàng cổ cao lên, che đi chiếc mũi đỏ ửng.

– Nếu cậu không muốn thì đừng cố ăn- Giọng Minh hơi lạc đi, lần đầu tiên tôi thấy cậu buồn đến vậy.

– Sao tự nhiên lại mua kem vậy?- Tôi lơ đi câu nói của cậu, tay từ từ tách lớp giấy trên cây kem.

– Dù sao thì cũng quen cậu gần một năm rồi mà. Một cây kem để cám ơn cậu đã đánh thức tớ dậy mỗi khi đến bến xe.

– Thật chứ?- Tôi cố hỏi lại xem cây kem của mình có đang ở đúng chỗ của nó hay không- Chính chủ là của tớ chứ?

Minh hơi lưỡng lự:

– Không. Xin lỗi.

– Không sao, dù gì nó cũng không có tội lỗi gì để vất đi cả.

– Cậu muốn biết chủ nhân của nó lẽ ra là ai không?

Tôi rất muốn biết ấy chứ, nhưng chỉ gật nhẹ đầu một cái.

Minh thở dài. Cậu kể về mối tình đầu của mình, về Linh- cô bạn cùng lớp. Linh xinh xắn, học giỏi, đầy tài lẻ và cực hiền. Minh nói cậu đã thích cô từ lần đầu gặp trong buổi học thêm tiếng anh, cậu chấp nhận làm bạn thân của cô để hiểu thêm về cô. Nhưng Linh hiền, và kín đáo. Minh gần như mù tịt về sở thích của cô. Cậu chỉ biết cô thích ăn kem vào mùa đông, và tối nào cậu cũng chạy thật nhanh ra quán kem khi trống trường vừa dứt, để mua kịp cây kem đưa cho Linh. Cô sẽ mỉm cười, thật hiền và cám ơn cậu. Cho đến tận hôm nay, khi thấy Linh ngồi sau một tên con trai về nhà, đang ăn ngon lành cây kem, cậu thấy trống trải và lạc lõng.

Khi xuống xe, tôi đã kịp thấy mắt cậu đỏ hoe, nhưng không ướt. Một thứ gì đó như thôi thúc tôi làm-một-điều-gì-đó. Cho Minh.

– Minh ơi, đợi chút.