(iBlog.vn) Anh ôm lấy eo tôi rồi kéo sát tôi lại fía anh . Ánh mắt anh xoáy vào tâm trí tôi , tôi cười thay cho lời đồng ý ! Không mất thời gian để chờ đợi .. anh hôn tôi dịu dàng jốg như cái hôn đầu tiên còn bỡ ngỡ của anh , nhưg tôi dám chắc đây chẳg fải lần đầu anh hôn 1 cô gái … cũg như cái cák anh nói yêu tôi cách đây vài jây !

Rời môi ! Tôi nhìn anh dịu dàng và ghé sát má gần tai anh … Tôi cảm thấy hơi thở anh như dừg lại .
– Nhạt quá – Tôi thì thầm
Tôi nhìn anh cùng ánh mắt dịu dàng và nụ cười yêu thg ” công nghiệp ” của mình rồi khẽ đẩy anh ra quay đi . Có lẽ việc anh đứng chôn chân tại chỗ nhìn tôi là cák nói lên câu ” * hiểu con này nghĩ gì ? ”
Tôi quay đi và nụ cười tắt hẳn ! Mất 1 phút im lặng nghĩ về việc từ chối anh tôi lại tiếp tục cười , nhưng lần này nụ cười của mình thật là đểu [)] Anh ấy nên nhớ ! Có được tôi chưa chắc có đc tình yêu đủ vị của tôi . Anh ta làm tôi thấy nhạt nhẽo , nụ hôn ấy làm tôi mất đi hứng thú với anh ta cák đó vài jây .
…..
Tôi bước vào phòg , mệt mỏi đá văg đôi guốc rời khỏi chân thay cho việc đưa tay tháo nó ra .. Tôi lăn ra đất thay cho việc bò lên cái jườg chỉ cák chỗ tôi nằm 3 bước chân !
” Baby baby .. When we first met I never felt something so strong ..You were like my lover and my best friend ..All wrapped in one with a ribbon on it .. ”
Rehad của Rihana . Tôi thík bài hát này fát điên và nó là nhạc chuông điện thoại của tôi . Tôi biết là Phong gọi . Chắc cũng chẳg fải nghe làm gì , tôi biết là anh sẽ lại ỉ ôi là tại sao tôi ko quan tâm đến anh , sao k nhắn tin , sao k gọi điện cho anh ? Ngày nào cũng vậy , tối nào cũng vậy ! Anh là 1 trong những người được gọi là ” người yêu tôi ” nhưng đối với tôi ” người tôi yêu ” thì là cái quái j trog cái thế jới này mà tôi lại ko nhìn ra nổi !
Tiếng chuôg điện thoại vẫn dồn dập . Còn tôi thì uể oải đứng dậy để ra mở cửa .. K biết ai đến tìm mình lúc 10h đêm !
– Sao em k nghe điện thoại – Phong vẫn cầm cái điện thoại trong tay và đang call cho tôi
– Anh vào đi – Tôi coi như k có gì xảy ra trước câu hỏi của Phong quay vào nhà như nói ” Anh tự dẫn xác đến thì tự lê xác vào k cần tôi fải mời chứ ”
Phong âm thầm đi sau tôi vào nhà . Đây là lần đầu tiên tôi để anh vào nhà tôi , vì tôi sống 1 mình nên dù có ba lăng nhăng thế nào tôi cũng k dẫn zai về nhà bao jờ .
– Sao e lúc nào cũng như k cần đến anh thế – Phong ngồi cạnh tôi dưới thành jường
– E vẫn như thế , anh chưa thấy quen à – Tôi cầm điều khiển bật play để đầu chạy nhạc
– Em có yêu anh ko thế ? Phong tựa vào thàh jườg rồi ngửa mặt lên trần nhà
– A yêu em là đủ rồi – Tôi bóc bim bim ăn rồi dán mắt vào tivi
– Chia tay nhé – Phong bốc bimbim trog gói nói rồi đứng dậy đi như ko cần chờ câu trả lời của tôi .
Anh đóng cửa lại . Tôi vẫn k nhìn theo anh . Tôi k biết là mình k quan tâm hay là ra vẻ k quan tâm . Hôm nay tôi vừa từ chối 1 người và chia tay 1 người . Tôi cúi mặt lắc đầu cười và tiếp tục ăn bim bim xem tivi .
Sáng hôm sau thức dậy . Dường như mọi chuyện vẫn bình thường đối với tôi . Chỉ có cái khác là tôi ko cần fải đọc tin nhắn từ đêm hôm trước của Phong rồi cười vì sự quan tâm nhớ nhung trẻ con của anh nữa !
Tôi lôi hộp đồ làm nail của mình ra và bắt đầu ngồi jiết thời jan . Tự nhiên hôm nay tôi k muốn sơn màu j cả , sơn 2 lớp sơn bóg rồi tự đíh những hạt cườm lên phía fải đầu móg .. nhìn nó qua fía ánh ság cửa sổ tôi cười và bắt đầu lao đầu vào máy tính . Mở lap , việc đầu tiên ko fải là Sing in YH mà là bật bài Rehad của Rihana [:-X] .. Ngồi rep cm trên FB rồi chơi vài trò lố lăng trên đó tự làm mình cười .
Tôi hỏi thầy bói ” Thật ra con có yêu Phong ko ? ”
Ông jà í trả lời ” Không như con tưởng đâu ”
Tôi bật cười . Thằng già này định chơi khó nhau bằng câu trả lời chung chung à ?
Chán ! Gập Lap lại . Tôi sák cặp đến lớp . Hôm nay thấy tự do lạ thường , có lẽ là do dạo này tôi đã ít nghĩ đến chuyện đồng í tất cả nhữg lời yêu của mấy đứa con trai chỉ biết ăn và yêu ko biết làm gì cả . Xinh đủ dùng , sắc sảo đủ dùng , jỏi jag vừa để k bị ai nói là đẹp mà ngu .. nhưng tôi chắc sẽ có nhiều người muốn xin tôi 1 chút lạnh trong tình cảm . Tôi k chắc mình có mạh mẽ hay k ? Nhưng sau mỗi cuộc chia tay , tôi chưa bao jờ đau khổ vật vã trở về vật vã ra đi như mấy con bé bạn [)] hay cũng là tại vì tôi chưa bao jờ nhìn thấy ” người tôi yêu ” thay cho việc chỉ nhìn thấy ” ng iêu mình ”
Tôi tạm dừng nhữg suy nghĩ lại trog khi mải suy nghĩ tôi suýt đâm vào 1 cái lưng rộng đứng jữa lối .