(iBlog.vn) Chỉ nhớ được cậu ta có một mái tóc vàng nắng và một đôi mắt đen huyền bí kèm theo đó là một giọng nói trầm ấm như một tiếng đàn du dương. Gợi lên cho cô bao xúc cảm kì lạ và trái tim cô như đang lỗi nhịp với những rung động đầu đời.

Cho em làm cái bóng bên anh…
Đi theo anh đến chân trời góc bể.
Em nguyện làm tất cả chỉ vì anh!
Bởi vì em yêu anh…
Một tình yêu thầm lặng!

An là một cô bé ngây thơ học lớp 11,và rồi một ngày mưa cô trú bên cạnh một mái hiên nhỏ,mưa quá to vì vậy dù có đứng nép vào tường cô vẫn bị ướt.Chợt một màu xanh thẳm hiện lên,ngăn cách những hạt mưa không rơi vào đầu cô.Cô bé ngơ ngác ngước lên thì thấy một chiếc ô màu xanh lam đang che cho mình và một người con trai có mái tóc màu vằng nắng đang cầm nó.Cô bé cúi xuống và đỏ mặt khi chạm phải ánh mắt của cậu con trai kia.Một đôi mắt rất đẹp!

– Cảm ơn anh! – Cô nhẹ nhàng cất tiếng.
– Không có gì! – Cậu ta mỉm cười và nói bằng giọng trầm ấm.
– Anh ăn kẹo mút nhé! – Cô bé rút từ ngăn nhỏ ở cặp ra hai cái kẹo mút và đưa cho cậu ta.
– Cảm ơn em! Anh không ăn đâu!

Cô bé rụt tay lại,từ từ bóc kẹo mút rồi ăn,mưa rơi mãi không ngớt và một người ngậm kẹo một người đứng ngắm mưa,họ chỉ đứng cạnh nhau im lặng như một cặp sánh đôi.
– Á! – Cô bé chợt kêu lên xé tan sự im lặng.
– Sao vậy? – Cậu ta quay sang lo lắng hỏi.
– Em sắp muộn học rồi!em phải đi đây! – Cô bé chạy lao ra thì bị cậu ta nắm tay giữ lại đưa cho cái ô.
– Cầm lấy đi!
– Như vậy được không?
– Được! Cậu ấy nhấn mạnh đầy kiên định.

Cô bé vội vàng nhận chiếc ô đó và chạy đi,lên tới xe buýt mà cô cảm thấy trái tim mình vẫn đang đập thình thịch vì đây là lần đầu tiên cô nắm tay một người con trai. Một người con trai xuất hiện trước mặt cô một cách mờ ảo khiến cô không thể nhớ rõ khuôn mặt. Chỉ nhớ được cậu ta có một mái tóc vàng nắng và một đôi mắt đen huyền bí kèm theo đó là một giọng nói trầm ấm như một tiếng đàn du dương. Gợi lên cho cô bao xúc cảm kì lạ và trái tim cô như đang lỗi nhịp với những rung động đầu đời.

Cô hít thở thật sâu để nạp thêm can đảm bước vào lớp học đó.Nó là lớp 11A1 là một trong những lớp chuyên khối A hàng đầu của trường,nơi mà cô chưa bao giờ đặt chân đến.

Bao bỡ ngỡ xa lạ bao trùm lấy cô,tự dưng cô cảm thấy cô đơn buồn bã nhưng đổi lại cô bé lại có thêm một niềm vui từ cậu bạn mới ngồi bên cạnh.

hom-nay-anh-chia-tay-em-dau-anh-dau-chung-ta-dau-nhung-noi-dau-khong-giong-nhau-0146fdf29db902d392543cb54b79fe0bb66a9fd0
– Cậu có còn nhớ tớ không? Cô bé kẹo mút! – Một giọng nam trầm ấm vang lên kèm theo đó là nụ cười ấm áp như tỏa nắng.
Làm sao cô quên được! Một chàng trai ấn tượng như vậy! Nhưng cô cảm thấy rất ngạc nhiên khi cậu ta bằng tuổi mình.
– Dĩ nhiên là nhớ chứ! Nhưng tớ không biết tên cậu?
– Mình tên Minh Anh,cậu cứ gọi mình là Anh như lúc trước cũng được! – Cậu ta cười tinh nghịch.
– Hứ! Tại lúc đó tớ không biết đấy chứ! Bây giờ cậu phải gọi tớ là chị để đền bù đi!
– Đó là do cậu tự nguyện nha! Tớ có muốn thế đâu! – Cậu ta cười ranh mãnh.
– À! Mà cô bé kẹo mút,cậu tên gì nhỉ?
– Mình tên Hà An! Gọi mình là An cho dễ nhớ.
– Chà! Đúng là có duyên ghê nhỉ??? Tên của tớ bỏ đi chữ H thì ra tên của cậu và ngược lại .Chúng ta đúng là một đôi kẻ thừa người thiếu,ăn ý đó nha!

Hai chữ “một đôi” đã mở ra trong đầu cô biết bao mơ mộng,biết bao sự trông ngóng chờ mong từ mối tình đơn phương thầm lặng.

Tình cảm hai người vẫn luôn tốt đẹp nhưng chỉ dừng lại ở tình bạn,đó không phải là điều cô không mong muốn.Hằng ngày cậu ta luôn tìm ra đầy trò nghịch ngợm để trêu đùa cô,khiến cô bao phen dở khóc dở cười.Vì sau những trò dọa sâu bọ,chuột,rắn khiến cô sợ phát khóc thì cậu ta lại dỗ dành,hát hò,làm trò… khiến lần nào cô cũng phải cười trong nước mắt.

Có lần cô bé đã thức trắng đêm để đan xong một chiếc khăn len màu lam đậm.Đến sáng đôi mắt của cô đỏ hoe nặng trĩu cứ sưng tím cả lên,nhưng đó không phải điều An lo lắng,cô bé chỉ lo không biết làm thế nào để tặng cho Minh Anh.Đến lớp cô chỉ e thẹn nhìn cậu ta mà không nói lên lời có lẽ vì cô ngại,đúng là càng thân càng khó nói.

Cô bé liền lôi nó lên bàn,tháo ra,đan lại,rồi lại tháo.Cuối cùng cô cũng nhận được sự tò mò của Minh Anh.