(iBlog.vn) Bạn…có bao giờ tin vào phép màu chưa? Tôi không phải là người hay tin vào truyện cổ tích… Nhưng ít nhất tôi tin rằng, giữa vô vàn ngườitrong thế giới ngoài kia…..Cậu ấy là phép màu của riêng tôi……

Giờ cậu có đang nghĩ về tớ không?………..

Tiếng nhạc da diết của bài nhạc không lời You Raise Me Up vang lên, tớ ngồi đấy, nhìn ra ngoài khung cửa sổ nhỏ đầy nước mưa. Lại là một ngày mưa nữa rồi cậu ạ.

Không biết tớ đã ước bao nhiêu lần cho trời đổ mưa để được ngồi lại lớp vào giờ ra chơi thay vì phải bước xuống cái sân rộng đông đúc đầy nắng kia, cứ khi người khác bảo hôm nay là một ngày nắng đẹp thì tớ lại thấy khó chịu.

Tớ, một con bé đã từng ngu ngơ, khù khờ, vui tươi biết bao vì ảnh hưởng của gia đình mà không còn năng động như trước nữa, hằng ngày chỉ biết cắm đầu đi học rồi lại về nhà, chui rúc trong căn phòng nhỏ bé một mình và chẳng còn thiết nói chuyện với ai nữa. Tớ luôn nhìn thế giới ngoài kia bằng một con mắt xám xịt, có lẽ cũng vì thế mà tớ thích mưa, những lúc đó, bầu trời như thể một tấm màn đen khổng lồ, và rồi nó sẽ gội rửa mọi thứ thật sạch ….

Thế rồi, tớ cứ chìm đắm trong cái tư tưởng mục nát ấy, cho đến khi gặp cậu. Đó có lẽ là một ngày chói chang hay người ta còn gọi là nắng đẹp, giữa cái không khí oi bức củagiờ vào lớp, cậu xuất hiện trước mặt tớ. Tớ vốn chẳng để ý rằng, lớp học “thân yêu” của mình đã có thêm thành viên mới, việc cậu muốn ngồi cạnh tớ không hềchiếm được sự đồng ý của tập thể lớp, không biết là vì đây là bàn cuối lớp hay vì người ngồi gần cậu là mình nhỉ?

Mặc kệ nụ cười làm quen ngây ngô đang hướng về phía tớ, tớ bỏ mặc cậu tiếp tục việc nhìn chằm chằm vào sách, chỉ mong không dính vào rắc rối.

Thoăn thoắt đã 2 tuần trôi qua, và cái bàn cuối lớp vẫn yên bình, trừ việc đám bạn cùng lớp cứ kéo đến hỏi chuyện về cậu, cũng bởi lẽ cậu quá dễ thương thì phải, làn da trắng nhưng có vẻ hơi xanh xao, thân hình mỏng manh chẳng khác gì một cô……thiếu nữ cả! Tớ đã nói nguyên văn như thế khi cậu vắng mặt, cùng với suy nghĩ cậu chỉ là một tên con trai yếu đuối cho đến khi lần đầu tớ liếc sang nhìn cậu, tớ đã ngay lập tức đụng phải hàng lông mi dài cùng đôi mắt màu sẫm đang “ngấu nghiến” nhìn tớ, tay cậu nắm chặt áo khoác của tớ. Lúc đó vừa hơi xấu hổ, vừa tức giận tớ đã nắm lấy tay cậu giật ra, nhưng chưa kịp thì không biết vì sao cả người cậu đổ gục về phía tớ, nhớ lại mấy cuốn Manga mà tớ hay đọc hồi đó, bất giác tớ dụi mặt vào tóc cậu, nó ấm quá, mà không, là nóng thì đúng hơn thường thì phải có mùi thơm thoang thoảng chứ sao lại nóng như vậy nhỉ?

Tớ chột dạ nghĩ, phải vài giây sau, tớ mới định thần phát hiện cậu bị sốt, ôi trời, cả lớp đều nháo nhào lên khi thấy cậu gần như ngất xỉu, rồi cậu được dìu xuống phòng y tế.

“Xin lỗi việc hồi nãy nhé…” Giọng nói yếu ớt phát ra khi tớ mang cặp đến cho cậu.

“…..”

“Tóc tớ có thơm không thế?” Lại một câu nữa phát ra.

“Ý gì thế này?” Tớ bối rối đáp lại, trong đầu nhớ tới cái lúc hành động như một đứa “thiếu muối” đó.

“Lúc tớ đổ vào người cậu, cậu đã dụi dụi vào tóc tớ đúng không?”

Đằng sau tấm màn, tớ nghe thấy giọng cười của cậu. Điệu cười đó đã trêu tức tớ, tớ nhanh chóng vén màn bước vào, ném cho cậu cái nhìn “lựu đạn” ,và cũng nhờ hôm đó mà tớ và cậu nói chuyện với nhau nhiều hơn. Cả hai không biết từ bao giờ đã trở thành bạn thân, càng chơi với cậu, tớ càng được kéo ra khỏivũng lầy đen tối, mỗi lần nhìn vào đôi mắt màu sẫm của cậu, lòng tớ lại nhói lên một cảm giác khó tả. Tớ trở nên vui tươi hơn, năng động và lém lỉnh hơn trước,cậu cũng cười nói với tớ nhiều hơn và mọi việc gần như hoàn hảo khi tớ phát hiện cậu và tớ cùng học một lớp dạy đàn.