(iBlog.vn) Phương đã luôn bao dung và chấp nhận những khoảng riêng kỉ niệm của tôi về em. Chưa bao giờ Phương cố gắng chạm vào nó hay dằn vặt tôi vì những điều đó.

Tim tôi như ngừng đập khi đọc được những bài viết về An Như đăng trên mạng. Bức ảnh em đang cười khiến tôi bối rối chẳng khác gì lúc còn ở bên cạnh nhau. Ở em luôn có sự quyến rũ không thể lý giải, khiến tôi đắm đuối. Đã ba năm nay tôi vẫn ngày ngày chờ đợi một dòng liên lạc của em. Từ ngày ấy bỏ đi, từ ngày tôi kết hôn với Phương. Tôi vẫn chưa bao giờ thôi nhớ về em. Ngày ấy , khi tôi và em đều đã vì nông nổi mà đánh mất nhau. Nhưng tôi biết trong tận sâu trái tim chúng tôi vẫn luôn dành cho nhau những thương nhớ khôn nguôi.

Cuối cùng tôi đã được nhìn thấy An Như. Vẫn đôi mắt trong veo ấy. Vẫn nụ cười dịu dàng ấy. Em đã bắt đầu thành công với những tác phẩm của mình. Em đã chứng mình cho tôi và những người luôn nghi ngờ em rằng em sẽ làm được.

Tôi về nhà khi Phương đang cặm cụi chuẩn bị bữa cơm tối. Vừa nhìn thấy tôi, Phương đã gọi:

– Hôm nay anh về sớm thế? Em có làm món salad mà anh thích này.

Tôi không nói gì đi vội lên phòng. Sau khi bỏ vài bộ quần áo vào túi xách và gọi taxi, tôi đi ra và nói với Phương rằng tôi có chuyến công tác đột suất ở Đà Lạt khoảng hai ngày.

– Em ở nhà nhớ ăn uống cẩn thận nhé. Anh sẽ về sớm thôi.

Phương mỉm cười, gật đầu chào tôi.

– Anh giữ gìn sức khỏe ạ. Để em lấy thêm khăn bỏ vào túi cho anh. Đà Lạt lạnh lắm.

Tôi hôn nhẹ lên trán Phương rồi bước luôn. Xe đã tới.

Ngồi trên xe mà lòng tôi háo hức không yên. Tôi chỉ muốn nói với em một lời xin lỗi đã nợ em suốt ba năm qua khi tôi đã cố chấp và hèn nhát đến nỗi để mất đứa con là kết tinh tình yêu nồng nàn và say đắm của chúng tôi. Ngày em đi bỏ đứa con cũng là ngày tôi không bao giờ còn được gặp em nữa. suốt ba năm tuyệt vọng vì mất em, vì lỗi lầm và vết thương đã gây ra cho em, Phương đã lặng lẽ ở bên cạnh quan tâm và yêu thương tôi. Phương không lãng mạn như em. Phương không ngông ngênh và bất cần như em. Phương luôn dịu dàng và đằm thắm trước mọi điều. Phương thật sự là một người vợ mà tôi cần, nhưng trong tận sâu tâm hồn mình, tôi biết tôi chưa bao giờ yêu Phương như đã từng yêu em.

13657_753487991438452_5938115328805128344_n

Xe đến Đà Lạt vào khoảng giữa đêm. Tôi thuê taxi đến chỗ em theo địa chỉ trên báo. Đó là một căn nhà nhỏ cách hồ xuân Hương không xa. Tôi định bấm chuông nhưng lại e ngại. Vì đã quá nửa đêm, nhỡ đâu em đang ở bên chồng hay người tình, hay bất kì một ai. Thực ra tôi có thể tìm một khách sạn nghỉ qua đêm rồi đến sáng mai gặp em, nhưng trong lòng tôi không thể yên. Tôi khao khát muốn gặp em. Tôi đánh liều bấm chuông.

Người ra mở cửa cho tôi là An Như. Em để tóc dài. Mặc chiếc váy xanh dài. Nhìn em rất đẹp giữa không gian này. Em dường như không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Tôi bước theo em vào căn nhà. Một ngôi nhà khá xinh xắn với một những chiếc đèn con con treo trên tường.

– Em không nghĩ anh lại đến sớm thế?

Tôi sắp lại gần em. Tôi ôm em. Em cứ đứng lặng không nói gì. Cứ như thể em đã đoán trước được mọi điều.

– Anh rất nhớ em. Anh đã tìm em suốt ba năm qua.

– Tìm em để làm gì?

Em vẫn thản nhiên đến lạ, nhưng tôi cũng cảm thấy hơi thở của em gấp gáp. Tôi đưa tay vuốt mái tóc xõa dài của em và hôn lên đôi môi em một nụ hồn say đắm. Tôi cảm giác như tình cảm của tôi và em vẫn chưa bao giờ đổi thay. Thế nhưng em đột ngột dừng lại. Em nhẹ nhàng đẩy tôi ra xa.

– Anh….

Em gục đầu vào vai tôi. Tôi cảm giác những giọt nước mắt ấm nóng của em đang chảy dần trên vai tôi. Khoảnh khắc ấy chỉ diễn ra trong vài tích tắc. Em ngẩng đầu lên, lau vài giọt nước mắt trên má rồi khẽ mỉm cười. Em nhìn tôi bằng ánh nhìn dịu dàng những hờ hững. Em lại thản nhiên ngồi xuống bàn ăn.

– Anh ăn salad cùng em chứ?

Món salad mà em vẫn thích ăn, có cà chua. Trong khi tôi ghét cay ghét đắng cà chua. Trước đây, thỉnh thoảng tôi và em tranh cãi nhau về điều này. Em không bao giờ chịu ngừng bỏ cà chua vào món salad, và nói với tôi rằng “anh cà chua rất tốt cho sức khỏe”. Có lúc tôi còn nghĩ là em cố chấp như vậy vì em không yêu tôi nhiều. nghĩ lại chuyện ấy vẫn còn khiến tôi bật cười.

– Anh vẫn không ăn được cà chua?

Tôi gật đầu. Em mỉm cười nhìn tôi:

Chỉ có Phương là người duy nhất có thể làm món salad dành cho riêng anh thôi.

Tôi giật mình khi nghe em nhắc đến Phương. Tôi bỗng nhớ đến món salad Phương vẫn hay làm. Cô ấy nói “Đây là món salad cho riêng anh”. Từ lúc lên xe rời sài gòn tôi không hề có cảm giác có lỗi với Phương, nhưng khi nghe An Như nói, một cảm giác tội lỗi dội về trong tim tôi. Phương đã luôn bao dung và chấp nhận những khoảng riêng kỉ niệm của tôi về em. Chưa bao giờ Phương cố gắng chạm vào nó hay dằn vặt tôi vì những điều đó. Tôi nhớ rằng Phương đã yêu tôi biết bao nhiêu.

– Anh chỉ muốn xin lỗi em. Ba năm qua chưa bao giờ anh thôi cảm giác có lỗi với em.

Không. em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi. Từ lần đầu tiên khi cô ấy đến gặp em, sau ngày cưới anh. Anh biết không? Em đã từng hận anh khi vì anh mà em phải bỏ đứa con của mình. Nhưng sau ngày ấy, em đã luôn nhớ anh. Cho đến khi em gặp Phương, em mới hiểu rằng chỉ có cô ấy mới là người anh nên yêu. Chỉ có cô ấy mới là người dành cho riêng anh mà thôi. Em thực sự ngưỡng mộ cô ấy.

Tôi cảm thấy choáng váng khi nghe An Như nói những điều đó. Thực sự là tôi có cảm giác nhẹ nhõm khi biết An Như đã không hận tôi nữa, và cô ấy cũng đã có một người đàn ông yêu thương mình bằng một cách khác hoàn toàn tôi ngày xưa.

– Em đang hạnh phúc. Và anh có biết anh cũng đang rất hạnh phúc không? Em nghĩ có được tình yêu dịu dàng và vị tha như của Phương chính là hạnh phúc của anh.

– Em đã thực sự không còn buồn về chúng ta?. Tim tôi đau nhói, bối rối hỏi em.

– Vâng. Đã từ lâu rồi. Em đã tìm được người đàn ông có thể ăn chung với em món salad mà em thích.

Em mỉm cười nhìn tôi. Trông em thanh thản vô cùng. Sau những đau khổ tưởng chừng như kéo người ta đến tận cùng tuyệt vọng, nhưng hóa ra đó chỉ là một lối rẽ, mà sau lối rẽ ấy mỗi chúng ta vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc khác, cho riêng mình.

Tôi ngồi lại uống trà cùng em và nói một vài câu chuyện vu vơ cũ cho đến khi trời sáng. Tôi gọi xe trở về Sài gòn ngay. Tôi bỗng nhớ Phương và món salad của em vô cùng. Tôi gọi cho em:

– “Anh đang trên đường về. chuyến công tác kết thúc sớm em ạ”

– “Vâng. Em đã làm món salad mà anh thích nhất đấy”

Tôi nghe trong điện thoại , giọng em mỉm cười.

– “Anh yêu em”. Tôi thì thầm trong điện thoại trước khi cúp máy. Đã quá lâu tôi không nói với em điều đó. Lòng tôi thanh thản lạ lùng. Những dằn vặt của ba năm vừa qua rồi cũng đã trôi đi, vì những vị tha của tuổi trưởng thành.

Chỉ mấy tiếng nữa thôi, tôi sẽ trở về chốn neo đậu tình yêu thực sự của mình, mà suốt ba năm qua tôi đã từng băn khoăn.