(iBlog.vn) Vậy, theo bạn, hắn có đểu không hay đây chỉ là cách lựa chọn bạn gái rất thông thường của thanh niên bây giờ? Bắt cá vài tay, hay diễn đạt theo cách khác, thân thiết với vài cô gái một lúc rồi chọn ra bạn gái cho mình?

“Người ta chỉ có thể tạo nên nhân vật sau khi đã nghiên cứu kĩ con người. Cũng như, người ta chỉ nói được tiếng nước ngoài sau khi đã học hỏi nghiêm túc tiếng nước đó”. Đã có một nhà văn từng nói thế. Tôi tên là Lan và tôi thích viết văn. Ở thời buổi mà công nghệ thông tin phát triển nhanh chóng này, người ta có thể nghiên cứu nhân vật dễ dàng hơn không chỉ ở ngoài đời thực mà còn nhờ internet. Chỉ bằng một cú nhấp chuột, cả một thế giới hiện ra với những trang mạng xã hội, những mối quan hệ phức tạp không chỉ diễn ra ở ngoài đời mà còn cả ở trên mạng. Sau một tháng mười lăm ngày trực diện và thêm nhiều ngày dùng trình duyệt web, tôi viết về hắn.

Chị tôi bảo: “Chị nghĩ nó không phải là một thằng đểu”. Còn tôi thì luôn hi vọng hắn không phải là một thằng đểu. Chị tôi nhận xét hắn không phải là một thằng đểu vì chị tốt nghiệp Master ở Úc về, nên suy nghĩ của chị Tây hơn tôi, thoáng hơn tôi và chị tôi là người nhân hậu, không nghĩ xấu về ai bao giờ.Nhưng liệu chị có đúng? Câu hỏi đó tôi không trả lời được. Còn tôi nghĩ hắn không phải là thằng đểu vì tôi không tin khuôn mặt thư sinh trông thật hiền này và là học sinh lớp chuyên của một trường cấp ba danh tiếng ở Hà Nội lại có thể đểu. Nhưng dù sao cái tên trường không làm nên bản thân hắn và cái áo cũng không làm nên thày tu. Lần đầu tiên nghe hắn giới thiệu về bản thân, lòng tôi trào lên niềm ngưỡng mộ rất trẻ con từ cái thời thiếu nữ xa xưa, cảm xúc ngưỡng mộ của một cô thiếu nữ cấp ba với một anh nam sinh trường chuyên, một điều mà phút đầu gặp gỡ tôi chẳng ngờ về hắn là hắn học trường đấy. Khi nhìn lại, những gì hắn đã đối xử với tôi, tôi cũng không ngờ hắn lại là người như thế, lại có thể làm thế, tôi mà lại bị đối xử như thế. Tôi đã từng thích hắn thật lòng, cái cảm giác thơ trẻ khi thinh thích một ai đó mà lâu lắm mới dội trở về trong tôi . Và cho tới bây giờ, tôi không tin là mình có thể có cảm xúc đó và tức giận chính bản thân mình đã có cảm xúc đó, với hắn.

Hắn tên là Du. Chị tôi bảo: “Chị nghĩ nó không phải là một thằng đều vì nó không dối em về profile của nó”. Tôi câm lặng. Tôi nhớ lại. Lần đầu tiên gặp hắn, tôi còn chẳng ấn tượng. Vì hắn ngồi im, nhường chỗ cho người bạn hiếu động của hắn pha trò hâm nóng không khí. Lần thứ hai, khi biết về bản thân hắn nhiều hơn, tôi hâm mộ vì với những thành tích của hắn, tôi nghĩ hắn thật là khiêm tốn, thật là hiền, thật là ít nói. Còn bây giờ tôi chỉ nghĩ hắn là một kẻ kín tiếng, kín đáo về đời tư của mình.

-“ Nó không phải là thằng đểu vì từ lúc em bảo không gặp đến giờ nó cũng không làm cách gì làm phiền em đúng không?”. Tôi câm lặng, chân tay tôi rã rời. Tôi đơn giản chỉ bảo với chị tôi lý do tôi cắt đứt vì thấy không hợp. Và tôi nói với chị tôi với hắn mới ở giai đoạn đầu tìm hiểu, chưa có gì sâu sắc. Tôi đang choáng váng khi nghe tin hắn có bạn gái chưa đầy một tháng sau khi tôi nói lời cắt đứt.

-“Chị bảo nó không phải là thằng đểu vì nó cũng đi làm rồi, và chẳng có gì sai khi nó tìm cách tiếp cận em cả. Mà em đã nói không muốn gặp nó nữa rồi thì nó có bạn gái nhanh hay chậm là tùy từng đứa, là chuyện riêng của nó”.

Tôi chỉ biết trong lúc nghe chị phân tích tôi cảm thấy tôi tê dại. Chị chỉ cười: “ Chị chỉ buồn cười là nó trả lời em độc một câu “nó đã có bạn gái” vừa đủ ý lời hỏi thăm sức khỏe của em mà vừa để xem phản ứng của em như thế nào, xem em còn tình cảm với nó không. Chị cảm thấy nó hơi “cao thủ “ là ở chỗ đấy”. Nói xong chị cười khẩy. Câu chuyện của tôi với chị tôi đến đấy là kết thúc. Tôi vừa kể cho chị tôi nghe về “biến cố” tình cảm của tôi và tôi đã “thoát” ra sau hơn một tháng rưỡi như thế nào. Nhưng tôi kể không đầy đủ. Tôi chỉ nêu lý do không hợp. Không hợp. Lý do muôn thưở, ai cũng đưa ra, để trốn tránh phải giải thích quá kĩ, không có gì đáng chê trách. Nhưng thực tế, lý do tôi cắt đứt, nó cay đắng hơn nhiều.

Bạn là con gái, và bạn mơ ước gì? Tôi đọc Facebook của một cô bạn cùng trường mà đã lâu lắm không gặp, bạn ấy viết lên tường của bạn ấy : “Chỉ mong mỗi khi đi làm về, mệt mỏi, ra khỏi cổng cơ quan, áo sẽ không còn phải cắm thùng, laptop không còn phải cầm trên tay và nhìn thấy một khuôn mặt thật sốt ruột nhưng tươi cười chờ đợi mình”. Phải, là con gái ai cũng muốn được yêu thương. Không cần phải là một bạch mã hoàng tử. Bạch mã hoàng tử không phải là điều con gái ước. Nhưng nếu có một bạch mã hoàng tử tiến tới bạn và muốn làm quen với bạn bạn sẽ phản ứng thế nào? Khó có thể từ chối nếu bạn đang độc thân phải không?

Hắn không điển trai. Khuôn mặt vô cùng bình thường. Nhưng cao ráo, sạch sẽ. Thích dùng hàng hiệu. Và hắn thích hào nhoáng. Nhưng đó chỉ là cái vẻ bề ngoài. Tôi không bị say mê bởi cái vẻ hào nhoáng ấy. Thích được các cô gái bao quanh, đặc biệt thích thế. Đặc biệt là các cô gái có nhan sắc. Cái đó tôi phải trả giá bằng những giây phút chết đi sống lại để nhận ra. Vì có lẽ, tận trong đáy lòng, tôi thật sự thích hắn. Nhưng đó chỉ là quá khứ. Và quá khứ dẫn tôi đến buổi hẹn đầu tiên.

Buổi hẹn đầu tiên. Hắn lỡ hẹn. Sau đó lấy lý do mẹ thấy hắn rỗi rãi quá nên nhờ hắn làm một số việc. Tôi tin là thật. Nghĩ hắn thật ngoan biết bao, thật hiếu thảo … Nhưng giờ nghi lại, biết đâu giây phút đó hắn đang hẹn hò với một cô gái khác tôi?

Tôi cho hắn buổi hẹn thứ hai, thứ ba, thứ tư rồi thứ năm. Đó là những giây phút của mùa hạ bắt đầu chớm nở. Và hắn cho tôi những giây phút thật lãng mạn. Những giây phút trên con đường ven Hồ Tây, Thanh Niên, Trúc Bạch và Trấn Vũ … Tôi nghĩ tôi đang có một tình yêu đẹp. Những cái nắm tay và nụ hôn đã được trao. Một nụ hôn vội vã. Lúc ấy, với tôi, thời gian như dừng lại. xung quanh tôi chỉ còn sóng nước hồ Tây và hơi thở nồng nàn của những ngày đầu hạ. Giờ đây, tôi chẳng biết là mình nên tiếc là đã trao cái hôn ấy hay không?