(iBlog.vn) “Tôi ước mơ tôi có sức khỏe để dựa vào khả năng của mình mà đạt được những gì mình muốn, tôi ước mình không bỏ cuộc mỗi khi tôi vấp ngã, và tôi ước cho những người tôi yêu quý luôn được hạnh phúc”.

Tấm khăn choàng xám xịt phủ kín bầu trời, suốt mấy giờ liền mưa đan kín cả một vùng không gian. Mưa! Mưa như trút nước và như trút bỏ cả cái tiết trời nóng nực của Sài Gòn vào những ngày này.

Nó ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi, thả hồn lãng đãng theo những suy nghĩ mông lung. Nó chợt nghĩ đến bài báo sáng nay nó đã đọc, bài báo viết về những ước mơ, và nó chợt nhớ về cô – người đã làm cho nó biết ước mơ một cách đúng nghĩa.

11082449_753490304771554_807427125627483261_n

Nó gặp cô vào những ngày đầu học kỳ hai của năm nhất. Còn nhớ lúc ấy gần Tết, thế nên lớp vắng hoe, chỉ vỏn vẹn gần mười đứa. Ấn tượng đầu tiên của nó về cô, đó là cô thật “lạ”, vì cô làm một điều mà trước đó nó chưa thấy ở một thầy cô nào từ khi nó bước vào đại học. Cô yêu cầu sau Tết phải nộp cho cô phiếu giới thiệu bản thân, trong đó có những câu hỏi về tên, địa chỉ, số điện thoại, bạn thích môn học nào nhất, ước mơ của bạn là gì…

Sau Tết, cả lớp làm đúng theo yêu cầu của cô. Tuy nhiên, nó thắc mắc cô làm thế để làm gì? Nhưng nó cũng chẳng cần phải mang những thắc mắc đó quá lâu. Vì ngay lúc cô nhận được những phiếu giới thiệu bản thân, cô đã yêu cầu lớp trưởng về đánh máy một bảng danh sách lớp trong đó có kèm số điện thoại và địa chỉ liên lạc của các thành viên trong lớp rồi photo ra cho các bạn, để dễ liên lạc với nhau. Nó nhận ra ở cô luôn có sự quan tâm dành cho sinh viên đằng sau vẻ nghiêm nghị vốn có, và cách quan tâm của cô cũng thật đặc biệt. Vì thế mà cô chẳng giống bất kỳ ai nó đã từng gặp.

Những giờ học Hóa hữu cơ của cô được xếp vào sáng chủ nhật, học năm tiết đến mười một giờ. Thế nhưng chưa có buổi nào lớp nó được về sớm hơn mười một giờ ba mươi. Cô giảng bài nhiệt tình và hăng say lắm. Nó ngồi bên dưới than thở vì buổi trưa nắng nóng và đói bụng, vậy mà trên bục giảng cô chưa một lần tỏ ra mệt mỏi. Đôi khi nó tự hỏi vì sao cô yêu nghề nhiều đến thế?

Học kỳ ấy, cô yêu cầu lớp nó làm hết seminar nhóm rồi đến seminar cá nhân. Vì vậy mà nó học được cách làm việc trong một tập thể, chẳng những thế, nó thấy mình tự tin hơn khi thuyết trình trước đám đông, cũng nhờ lời nhận xét của cô rằng nó có một giọng nói truyền cảm. Cô ơi! Nó cảm ơn cô thật nhiều vì điều đó.

Năm nhất qua đi nhanh chóng. Rồi nó trở thành sinh viên năm hai, mới nhập học không bao lâu thì nó nghe cô bị ung thư giai đoạn cuối. Bất ngờ quá! Chỉ vỏn vẹn chưa đầy bốn tháng từ khi môn Hóa B2 kết thúc, vậy mà…

Tới thăm cô, thấy cô gầy gò và xanh xao trên giường bệnh, nhìn nước mắt cô rơi, nó thấy mắt mình ươn ướt, cay xè. Và rồi cô đi… Chóng vánh và lặng lẽ…