(iBlog.vn) Tôi dừng xe lại, thôi không đạp nữa mà chỉ đứng nhìn chiếc xe khách hun hút vượt xa tầm mắt mình. Mưa vẫn xối xả, vẫn cồn cào như muốn xé ruột gan, tôi mỉm cười và lẩm bẩm: “Chúng ta là bạn thân Du nhé!”

Tôi đạp xe thật nhanh trong màn mưa dày đặc, nước mưa thấm ướt hết áo quần, xuyên thấm cả một trái tim đóng băng. Không biết nước mưa hay nước mắt đã lăn dài trên má tôi, trước khi trôi dạt xuống mặt đường những giọt nước ấy đã kịp dừng lại trên khóe môi tôi nghe mặn chát. Tôi đang khóc đó ư? Tôi khóc vì sung sướng khi biết mình đã đổ thủ khoa của một trường đại học ư? Hay tôi khóc vì biết rằng nếu Du dự thi thì ngôi vị ấy chắc chắn thuộc về cậu ta? Lần đầu tiên tôi thắng được Du nhưng cũng là lần đầu tiên tôi thừa nhận mình hoàn toàn thua cậu ấy… Tôi cố đạp xe thật nhanh để hy vọng rằng chỉ một lần duy nhất trong đời tôi kịp thừa nhận với Du một điều quan trọng.

Những kỉ niệm ập về trong cơn mưa cuối mùa trĩu hạt, trong tiếng lòng tôi bộn bề sự hối tiếc. Tôi vẫn nhớ khi ấy là học kỳ hai năm lớp 11, cô chủ nhiệm dẫn một bạn nam cao lớn vào lớp và nói: “Cô xin giới thiệu với các em, đây là thành viên mới của lớp ta, bạn ấy tên là Phan Thanh Du, quê ở Nha Trang vì gia đình chuyển ra sinh sống ở Huế nên Du sẽ vào lớp ta học tiếp chương trình phổ thông.” Cậu bạn có gương mặt sáng, nụ cười tươi rói được cả lớp hoan nghênh đón chào.

Nếu như Du không phải là một học sinh xuất sắc, nếu như Du không vượt trội hơn người làm lớp trưởng là tôi thì có lẽ cậu ấy đã trở thành người bạn thân thiết nhất của tôi trong đời học sinh.

Sự xuất hiện của Du khiến tôi lạc loài, mờ nhạt dần trong lớp dù tôi vẫn nỗ lực học tập ngày đêm. Trước kia, khi Du chưa vào học chung lớp, vị trí đứng đầu các môn học luôn thuộc về tôi, người được giáo viên gọi hỏi khi cả lớp không ai biết câu trả lời là tôi nhưng từ khi có mặt Du trong lớp mọi thứ đều thuộc về cậu ấy. Du luôn tỏ ra nồng nhiệt với tất cả mọi người, chính vì vậy mà các bạn trong lớp nhanh chóng đều kết thân với cậu ấy. Tôi ghét Du nhưng cậu ấy thì luôn tỏ ra vui vẻ khi gặp tôi và điều ấy chỉ càng khiến tôi ghét hơn mà thôi.

Một hôm, tôi tìm thấy dưới học bàn của mình tấm thiệp nhỏ màu càfê xinh xắn với dòng chữ viết nắn nót như được đánh máy:

Chúng mình trở thành bạn thân Miên nhé!

f4fbb1fffb7a6d91e23a7db8188ba5bbf498f878

Du.

Tôi đã đọc lui đọc tới dòng chữ ấy mấy lần rồi kẹp tấm thiệp nhỏ vào cuốn sách Toán của mình như chưa bao giờ nhìn thấy nó và chưa hề đọc được dòng chữ viết trên đó. Sau tiếng trống đánh vào tiết, Du chạy vào lớp, cậu ấy bước đến gần bên tôi, nhìn tôi mỉm cười và hỏi khẽ:

“Được không Miên?”

Tôi quay mặt nhìn sang My ngồi bên cạnh và giả vờ hỏi cách giải bài tập toán, khiến My phải mở mắt thật to vì ngạc nhiên, còn Du thì lặng lẽ bước về chỗ ngồi của mình trong lớp. Du thừa biết là tôi đánh trống lảng và có lẽ cậu ấy nghĩ mình sẽ không bao giờ lọt vào danh sách bạn thân của tôi.

Trước khi buổi tổng kết năm học lớp 11 diễn ra, lớp tôi tổ chức chuyến dã ngoại ở đồi Thiên An. Chuyến dã ngoại này được xem như hoạt động chung cuối cùng của lớp trước khi bước sang năm học cuối cấp. Một năm học mà ai cũng hiểu không còn thời gian để chơi đùa nữa mà chỉ học và học, nên buổi cắm trại ở lại qua đêm lần này ai cũng muốn chơi hết mình. Chỉ riêng tôi, một lớp trưởng xưa nay được xem là gương mẫu lại muốn rút ra khỏi danh sách thành viên tham gia bởi một lý do cực kỳ ngớ ngẩn vì trong danh sách có tên Phan Thanh Du và lý do đó tôi không hề hé miệng nửa lời với bất kỳ ai. Thật ra, tôi cũng muốn đi cùng mọi người trong lớp, muốn chơi hết mình vì những tháng ngày qua việc học hành cực kỳ nặng nề nhưng mặt khác tôi sợ sự xuất hiện của Du, tôi sợ mọi người ai cũng vây quanh cậu ta hỏi chuyện này chuyện nọ mà không thèm hay biết đến sự hiện diện của tôi.

Nhưng đến trước ngày lên đường khởi hành chuyến đi, Du đã đến tận nhà tôi. Đứng trên lan can tầng hai nhìn xuống thấy Du đứng trước cổng nhà mình, tôi dặn mẹ ra nói dối giúp tôi là mình không có ở nhà và cũng không biết bao giờ tôi mới về. Một tiếng rồi hai tiếng trôi qua giữa buổi trưa hè nắng đến nẻ đất, Du vẫn đứng đợi và dường như không một chút mảy may với ý nghĩ sẽ ra về. Tôi đành ra mở cửa cho cậu ta, Du thấy tôi liền nở một nụ cười rạng rỡ và nói: