(iBlog.vn) Khanh thẹn thùng choàng tay ôm lấy anh. Cái cảm giác hạnh phúc không phải lâu ngày tìm lại được mà như có cái gì đó vừa được hồi sinh. Mưa đã ngừng rơi! Và có lẽ sau cơn mưa cầu vồng sẽ xuất hiện!

b (111)

– Anh yêu em!

– Ừ…

– Em làm người yêu anh nhé?

– Không.

– Lí do?

– Em yêu Phong rồi.
– Ờ…Không sao, anh đợi…

– Dở hơi!

– Quá khen!

– Chịu anh rồi đấy…

2 giờ sáng.
Căn phòng vẫn lạch cạch tiếng bàn phím. Khanh vươn vai, nhấp thêm một ngụm café đắng ngắt. Đây không phải lần đầu anh nói với Khanh điều này. Mỗi lần như thế Khanh đều từ chối bằng một lí do khác nhau. Đơn giản bởi Khanh nghĩ mình không hợp với anh.

Anh sống nội tâm, ít giao tiếp, thẳng thắn nhưng ăn nói vụng về. Khanh thì lại thích những anh chàng hơi “xấu xa” một chút, hơi bảnh chọe một chút, hơi mồm mép một chút và… hơi khác người một chút. Người ta nói đúng : “Niềm vui thì dễ quên còn đau khổ thì không bao giờ”.

Khanh cũng đã từng điêu đứng với biết bao cuộc tình mà nhân vật nam chính luôn là kẻ hời hợt vô tâm. Đói thì thèm mà ăn no thì ngán. Cái lẽ ở đời nó thường trớ trêu như thế.

Khanh là một kẻ có tí “lập dị”, thích những thứ nằm ngoài quy luật có sẵn và phá cách lung tung, ghét những khuôn mẫu lề lối và hiển nhiên là không đời nào Khanh chịu buộc mình cho số phận đẩy đưa.

Khanh giống như một món đồ chơi lạ và độc, mà bất cứ đứa trẻ nào lần đầu tiên nhìn thấy cũng háo hức muốn mua về. Nhưng trẻ con thì chóng chán, chúng chỉ ham thích nhất thời rồi sẽ vứt toẹt món đồ chơi vào một xó khi đã hết giá trị tiêu khiển hoặc có một món đồ chơi khác thú vị hơn.
Không ít những kẻ tôn thờ Khanh như một món đồ đắt tiền, hàng trưng bày để trong tủ kính và phía trước có cái biển “Cấm sờ vào hiện vật”, Khanh lại thấy gò bó, khó chịu. Anh là một ví dụ. Đã có lần Khanh bảo anh:
– Con đường từ bạn bè trở thành là đường một chiều, chỉ có thể đi tới mà không thể quay đầu lại được. Cuộc đời chẳng nói trước được cái gì, yêu nhau mà chia tay thì một trong hai cũng sẽ đau khổ. Tốt nhất nếu quý nhau thì cứ làm bạn thôi anh…