Cất trong túi và cất trong tim
Ads Người người đi giày suno, nhà nhà đi giày suno! Giày nam suno chính hãng www.giaysuno.com
Ads ONECOIN là gì? Tại sao đồng tiền ONECOIN đang làm "khuynh đảo" cả thế giới?
Ads Săn vé giá rẻ mỗi ngày cùng Bay123.vn. Hotline: 0932 348 348
16/11/2015 3:00:13 | Thu Hằng | 28 lượt xem

Trung Quốc: Hai quan chức cấp cao bị điều tra về tham nhũng và hối lộ tình dục
Bật khóc giữa đêm vì lời đề nghị trắng trợn của chồng
Lỡ có thai với người đàn ông kém 10 tuổi
“Tôi thuộc loại con dâu ghê gớm có cái miệng không phải dạng vừa đâu”
Bản đồ cổ của Trung Quốc không có Hoàng Sa

(iBlog.vn) Tui chợt hiểu, mẹ chẳng bao giờ quên những điều quan trọng nhất. Giống như cái túi khổng lồ mẹ vẫn đeo bên vai, trái tim mẹ giấu vố số những điều bí mật lạ lùng. Như tình thương yêu mẹ cất riêng cho anh em tui vậy.

Đang học bài, tôi bỗng nghe dưới bếp tiếng mẹ hốt hoảng thông báo cây viết chì và cái xẻng xào rau đã… mất tích. Tui và thằng Bí Ngô lao vào tìm kiếm, để cuối cùng thì phát hiện ra cây bút chì… cắm sau túi quần jeans của mẹ, còn cái xẻng xào rau nằm gọn trong… tủ lạnh. Mẹ bối rối tháo chiếc kính cận, chùi vào tạp dề và xin lỗi về tính đãng trí của mình.

Tui và Bí Ngô từ khi còn bé xíu đã quen với hình ảnh mẹ luôn tất bật, tóc cắt ngắn, một bên vai đeo cái túi lớn đựng từ sổ sách bút viết, đến máy ghi âm, máy ảnh… Hai anh em tui tin rằng, mọi nhà báo đều giống như mẹ: Luôn vội vã. Nấu ăn vụng về. Ăn mặc đơn giản. Và “trí quên” thì vô địch.

Ba tui phải ra làm việc ở dàn khoan Vũng Tàu. Sau giờ làm việc, mẹ phóng xe đến trường tiểu học, đón Bí Ngô. Sau đó tranh thủ tạt qua siêu thị mua rau dưa thịt cá cho bữa tối. Một hôm, tui chạy ra cổng đón mẹ, thì không thấy thằng em đâu. Tới lúc đó, mẹ mới kinh hoàng: “Mẹ quên… Bí Ngô ở siêu thị rồi!”. Hai mẹ con vội quay lại siêu thị, Bí Ngô vẫn đứng ngóng gần quầy thu ngân. Cu cậu cười toe: “Sao mẹ chọn đồ lâu ghê, làm con mỏi chân quá chừng!”. Mẹ ôm chầm lấy thằng nhỏ: “Mẹ xin lỗi, Bí Ngô nhé!”. Lúc ngước lên, mắt mẹ đã đỏ hoe. Thế mà mẹ vẫn được xem là nhà báo cứng rắn và nghiêm khắc, giúp đỡ bao nhiêu người yếu thế đấy nhé.

dsc5240_by_cochalita-d8frcil

Có lần, mẹ nhờ tui tìm cuộn băng cát-sét tí hon. Tui dốc cái túi của mẹ ra bàn. Một nắm thuốc các loại. Hộp dầu cao. Hàng chục cây bút. Kẹp giấy. Những mẩu giấy ghi chép dán chi chít trên bìa quyển sổ. Và cả… kẹo the. Mẹ giải thích: “Mẹ hay quên, nên phải ghi lại tất cả việc quan trọng. Còn thuốc, dầu cao và kẹo là dành cho mấy lúc đau ốm đột xuất, những khi phải chờ phỏng vấn ai đó mà không thể bỏ bụng chút gì đó…”. Trong mắt tui, mẹ không chỉ là một nhà báo can đảm, xông pha khắp mọi nơi. Mẹ còn là một người phụ nữ bé nhỏ, yếu mệt, rất cần sự giúp sức của những người đàn ông trong nhà.

Để giúp mẹ, tui làm việc nhà, canh chừng thằng Bí Ngô. Hai anh em chia nhau phơi đồ, dọn dẹp nhà cửa, nấu những món ăn đơn giản… Bữa nào mẹ về trễ, hai anh em ráng chờ mẹ về ăn cùng, để kể với mẹ những chuyện trong ngày. Có lần mẹ nói: “Giá như mẹ làm công việc khác, thì hai đứa đỡ cực hơn…”. Thật sự, tui không tưởng tượng nổi mẹ sẽ như thế nào nếu không phải là một nhà báo.

Sinh nhật tui 17 tuổi. Ngày ấy hẳn sẽ trôi qua yên lặng, tui là con trai mà. Thế nhưng buổi sáng hôm đó, trên bàn học của tui, có một quyển sách trinh thám, tấm thiệp, và một khoản tiền nhỏ để tui mời tụi bạn trong lớp đi ăn sinh nhật. Tui chạy ào xuống nhà.

– Mẹ, mẹ nhớ à? – Tui kêu lên – Con không thấy mẹ ghi sinh nhật con vào lời nhắc trong sổ!

– Con nghĩ mẹ có thể quên ngày mẹ sinh ra con sao? – Mẹ mỉm cười, đôi mắt cận thị nheo lại.

Thỉnh thoảng, tui đọc lại những lời mẹ viết cho tui trong tấm thiệp nhỏ. Lần nào cũng xúc động. Tui chợt hiểu, mẹ chẳng bao giờ quên những điều quan trọng nhất. Giống như cái túi khổng lồ mẹ vẫn đeo bên vai, trái tim mẹ giấu vố số những điều bí mật lạ lùng. Như tình thương yêu mẹ cất riêng cho anh em tui vậy.