(iBlog.vn) “Không một tin nhắn, không một cuộc gọi nào bứt mình ra khỏi những thứ này. Cả thế giới bỏ em thành hoang mạc rồi. Mùa đông mới biết mình cần hơi ấm… huhu. Em muốn lang thang. Lên rừng. Em thích ngủ rừng, sục sạo vào các bụi cây ăn quả chín, khát nước thì chặt thân cây sa nhân mà uống…”.

Tôi có một cuộc hẹn. Bất ngờ. Như định mệnh. Có lẽ nó sẽ làm thay đổi cuộc đời. Một cuộc hẹn giữa mênh mông biển trời. Nơi chỉ có sóng và gió nhưng lại là vùng nóng nhất của Tổ quốc suốt bốn mùa. Tôi đăng ký ra đảo từ năm ngoái, đến bây giờ, sau đúng một năm mới đến lượt. Trong danh sách cùng ra đảo, mỗi người mỗi tỉnh đều là cánh báo chí tôi từng nghe tên mà chưa hề quen. Tất nhiên, không có anh. Nhưng từ đâu nhảy ra, anh đã bên tôi ra đến tận ngôi chùa trên đảo.

Tôi bắt đầu nhớ lại khuôn mặt anh, lời nói cử chỉ của anh trong cái buổi gặp duy nhất ấy cho đến bây giờ. Tôi tìm trong đó nỗi nghi ngờ suốt thời gian làm việc ở công sở.
Tôi lục email xem lại thư.
Anh nhận xét:
“Nhỏ thông minh hơn mức cần thiết”.
“Em bị đàn ông đổ tội ấy chứ, trong khi em đâu có như vậy. Thật đấy, em chỉ nhạy cảm thôi. Trước con người hay bất cứ điều gì của cuộc sống, em luôn muốn được nhìn nhận bằng sự hồn nhiên thành thật, nhưng không hiểu sao lại cứ nhìn theo con mắt suy xét. Cũng có nhiều lần em khổ sở vật vã, rằng tại sao mình lại tìm đến tận bản chất vấn đề; tại sao cứ phải hiểu mọi thứ kỹ thế, để rồi không thể vô tư được.

“Anh chỉ muốn Nhỏ ngốc nghếch, ngu độn thôi”.
Một email khác:
“Chào mừng 20/10 đi! Gợi ý, nhắc nhở suốt cả nửa tháng nay mà chả thấy nhúc nhích gì. Hay là anh bị vô cảm thế??”
“Đừng hòng. “Thầy” cởi hết áo quần trần tục rồi đừng hòng đàn bà con gái níu vào đâu được nữa nhé… Mà Nhỏ này, anh chúc Nhỏ ăn mau chóng lớn; chóng lấy chồng; chóng có con… ”.
Tôi nhớ mình đã ngả người ra ghế, tưởng đến bàn tay nhớp nhúa như vừa hốt rác, ngại ngùng chạm bàn phím.
“Chuyện lấy chồng có vẻ gay rồi đây. Dạo này bà con ra sức mai mối, mà chẳng đến đâu. Lúc sáng đến chỗ bà bác, lại nghe bài ca đó”.
Một ngày khác, mưa gió. Tôi tâm sự với chính mình trên bàn phím, ma xui quỷ khiến lại send tới anh. Mấy dòng thư bay vèo trong ân hận. Chơi vơi…

“Không một tin nhắn, không một cuộc gọi nào bứt mình ra khỏi những thứ này. Cả thế giới bỏ em thành hoang mạc rồi. Mùa đông mới biết mình cần hơi ấm… huhu. Em muốn lang thang. Lên rừng. Em thích ngủ rừng, sục sạo vào các bụi cây ăn quả chín, khát nước thì chặt thân cây sa nhân mà uống…”.
Đợi. Rất lâu. Trưa, mọi người về hết tôi vẫn để máy, chờ con số 1 nằm gọn trong ngoặc đơn hiện sau hộp thư đến dưới thanh màn hình. Chiều. Nóng ruột, tôi đọc lại những dòng chữ mình lỡ gửi. Tự đấm vào đầu. Đồ ngu.
Anh hiện ra. Tôi không cần mở thư cũng đọc được dòng chữ ngắn ngủi: “Ừ. Thú nhỉ “khỉ” nhỉ”.
Vậy là anh đặt thêm cho tôi cái tên mới: Khỉ.
Con khỉ ấy không bay nhảy về rừng, nó lại có một cuộc hẹn trên biển. Tận ngoài đảo xa.