(iBlog.vn) Cuộc đời có những điều lạ; những khi cần thì không đến, những khi trốn chạy thì lại bắt chụp, mọi sự đều là mệnh hệ, không thể cho đó là ngẫu nhiên bởi trong ngẫu nhiên là một sắp xếp vô hình. Đố ai ngờ được, ngay cả việc nhỏ.

1.
Huấn ngồi lừ đừ ở quán rượu Sài Gòn Bar. Dáng buồn của con người tuyệt vọng. Trả tiền và rời khỏi quán lúc ấy gần tới nửa đêm, thành phố vơi đi ồn ào, khí trời mát dịu, những cao ốc chưa chịu ngủ, nhả tiếng nhạc xuống lòng phố, một vài phu quét đường lom khom trên con lộ lớn, hiền lành cúi đầu quét, lê theo chiếc xe ba gác no bụng rác. Bên kia đường Huấn nghe tiếng giày cao gót gõ đều trên viả hè, gió quạt ngang làm lạc đường ngôi. Huấn đưa tay vuốt lại tóc, cúi đầu bước mặc những lời mời gọi; lầm lủi đi theo đêm.

Huấn trở về quê là một quyết định tối hậu. Bởi ra đi khi còn nhỏ tuổi, du thân vào vùng đất lạ, bốn bề tứ cố vô thân, sống chung đụng trong một cộng đồng đủ loại thành phần, một số lở ông lở thằng, sanh ra nhiều tánh khí khác nhau, đôi khi đưa tới mâu thuẩn, tranh cải mà chẳng đi tới đâu, Huấn suy tư cạn cợt cứ sợ chết đột ngột thì lấy ai nuôi mẹ ở quê nhà. Cha Huấn chết trong thời giao tranh nội chiến, mẹ Huấn can đảm sống giữa thời buổi nhiễu nhương vô trật tự, đầy chông gai, cạm bẫy, phỉnh phờ biến xã hội thành những kẻ vô luân. Mẹ Huấn sợ cho tương lai con mình; Huấn lúc ấy mới 10 tuổi còn non dại là cả một thử thách vào đời. Tơ mẹ Huấn đấu tranh dưới mọi tình huống, thề một lòng thờ chồng nuôi con, nhất là đứa con trai độc, một tương lai cho nàng và cho con, một danh dự và vinh quang cho dòng họ Lê. Tơ cho đây là nghĩa cử cao đẹp đồng thời đáp cái tình của người nằm xuống. Khi cha Huấn qua đời mẹ Huấn 30 tuổi, vài năm sau bà con nội ngoại gợi ý cho Tơ bước thêm một bước để nuôi con, nhưng Tơ cười cho được lòng người. Trong cảnh đời lúc đó Nghệ xã viên lăm le muốn gài cái bẩy sập con chồn Tơ. Nàng có một con nhưng sắc diện mặn mà, tuổi ngoài ba mươi mà tợ như gái hai mươi, ăn nói có duyên, đạo hạnh, giàu tình cảm cho nên ít mất lòng ai trong thôn, trong làng. Nhưng tất cả dưới mắt Tơ chỉ có Huấn là niềm tin yêu. Cơ duyên đâu đẩy tới -thím nên tìm đường tương lai cho thằng Huấn thì may ra đở khổ. Chú Thể (em chồng) nói.Tơ chưa hiểu hết ý chú Thể muốn nói điều gì; ’tìm đường’ đường gì mà tìm giữa lúc mẹ con bên nhau từ xưa đến giờ có khi nào rời nhau một bước, chẳng mấy khi mẹ con lời qua tiếng lại; e rằng chú có ý gì đây. Tơ đôi lần nhìn con mà nhớ đến chồng. Tuệ chồng Tơ một lòng vì nước vì nhà khi nào cũng xem trọng thì không một lý do gì làm cho Tơ quên được. Nói thế nhưng Tơ vẫn sợ cuộc đời muôn ngàn, vạn thứ biến chuyển. Tơ thầm nguyện xin hai chữ bình an. Rồi một ngày nào đó việc gì đến sẽ đến khó mà lường. Làm người ai cũng có cái mệnh, mệnh xấu hay tốt đều có từ muôn đời nay…

Huấn suy nghĩ mông lung về hình ảnh người mẹ thuở xưa đưa tiễn Huấn ra đi giờ có gì thay đổi hơn không, chú Thể giờ chắc già lắm, bao nhiêu chuyện cũ trở về, lòng Huấn phập phồng lo sợ. Đi một mình trong đêm, tìm men rượu để xua đuổi hiện tại quá khứ và tương lai. Huấn lưu lại Sài Gòn ít hôm và đợi chuyến bay đưa về tỉnh nhà.

tumblr_lvx6ycs28S1r52l18o1_500

2.
Nhận thư Huấn gởi từ Mỹ về, Tơ lúc nào cũng vui mừng được tin con. Trong thư có đoạn nói: ’con sẽ bảo lãnh cho mẹ qua đoàn tụ với con’ Tơ cảm động và rưng rưng thấy con nghĩ đến mình dù xa nghìn trùng. Nhưng Tơ không cho điều nầy là hạnh phúc như người ta thường mong đợi. Tơ còn nuôi mẹ chồng ở tuổi 80, chăm lo việc họ hàng thì đi sao đành. Chắc chắn Tơ không đuổi theo nguyện vọng nầy; cái mảnh vườn, cái ao, bụi tre, con gà con vịt, người mẹ già lầm lủi nắng mưa với đồng tiền của thằng cháu nội gởi về là cứu vãn, là hạnh phúc cho mẹ chồng nàng dâu.Tơ cho đây là trách nhiệm của người đàn bà đứng trước hoàn cảnh, chỉ mong sao con mình ở nơi xứ người làm nên đại sự cho đời hữu dụng và có một cuộc đời yên ả là hơn. Chớ đi theo con là Tơ không đi.Tơ nghĩ dại: – đi theo con chỉ tổ làm phiền con mà mất đi lời nguyền xưa. Thôi!

Thời gian trôi nhanh, mười năm, hai mươi năm như bóng câu, mới ngày nào mẹ con bên nhau, hủ hỷ sớm chiều, hạnh phúc biết là bao, đùng một cái cảnh đời lại chia làm đôi; xót xa biết dường nào, nước mắt tuôn thành dòng; vừa thương yêu vừa lo sợ. Tơ đau đớn mấy tháng trời, người gầy và không biết rồi đây con mình trôi lạc nơi đâu. Nỗi đau đó cứ còn tồn tại trong lòng Tơ. Nay Tơ tuổi ngoài ngũ tuần, tóc điểm sương và thời gian làm phai nhạt cái mặn mà nơi con người Tơ. Nàng sống cô độc trong căn nhà hương hỏa bên chồng, con đường sống của bà nội Huấn ra sao thì giờ đây Tơ đi lại trên dấu mòn đó như để giữ ’giang sơn’ cho nhà họ Lê. Dẫu là gì, dẫu là chia xa nhưng Tơ cứ cho đây là tràn đầy hạnh phúc đối với đời Tơ. Không có Tuệ cưới mình làm vợ thì lấy đâu có Huấn, không có bà Cửu Thời là mẹ chồng thì làm gì có ’cơ ngơi’ hương hỏa. Nhìn lại gia cảnh thuở xưa của Tơ suốt cả mấy đời lam lũ với áo cơm, lấy đâu mà ăn với học, trăm thứ qua một tay mẹ Tơ. Nàng ứa nước mắt nhìn trời mông lung. Đêm xuống âm thầm dưới căn nhà Tơ đang ở. Tiếng gió rì rào ngoài vườn, động lòng Tơ.

3.
Hơn hai mươi năm sống nước ngoài, không đủ sức học phải lao vào đời để kiếm tiền nuôi mẹ. Huấn lao động cật lực, một ngày ở hảng sở là một ngày chết cho đời, lắm khi Huấn không nhận ra mình, và; tự hỏi mình là ai? đến từ đâu và về từ đâu? Giựt mình khi thấy mình biến thành nô lệ đồng tiền; trang trải đủ mọi thứ, cao tay là dư được một, hai trăm đô, nhưng dành dụm đâu có lâu dài. Chiếc xe Ford đời 90 lại đòi tiền.Thật khổ!