(iBlog.vn) “Em từng thích anh chỉ vì anh đẹp trai, thế thôi.” Tôi cố nói, dù không biết cố nói thêm như vậy để làm gì nữa. Và thật ra tôi không chỉ thích anh vì vẻ ngoài từ lâu rồi, tôi thích anh vì anh là chính anh, đơn giản như thế ấy. Thích một người là tình cảm vừa đơn thuần vừa khó hiểu mà.

“Làm bạn gái anh đi.”

Tôi biết cực rõ lý do anh nói với tôi câu này. “Nói”, chứ không phải “tỏ tình” nhé! Anh thích một cô gái, nhưng lại bị người con gái đó từ chối, vì vậy anh quay sang nói câu đó với tôi, người có ngoại hình hao hao cô ấy. Với anh, đơn giản chỉ là thế, tôn trọng tình cảm của mình và coi thường tình cảm người khác. Tôi thừa biết anh muốn tôi làm cái bóng thay thế cho cô ấy. Nghe qua thì như phim, nhưng sự thật là nó không khác gì vở hài kịch với người xem và là bi kịch cho nữ chính hiện giờ – tôi.

“Được.” Nhưng tôi lại thích anh. Trớ trêu thay, nó lại là như thế.

Nhưng đó là câu chuyện của 2 năm trước, chỉ có cái tuổi cấp 3 ngông cuồng mới khiến tôi có những việc làm điên rồ như vậy. Bây giờ có cho vàng tôi cũng chẳng dám.

***

Năm lớp 11 ấy, việc tôi trở thành bạn gái của anh là đề tài bàn tán cho không ít người. Anh đẹp trai, nhiều tài lẻ nhưng hơi xa cách với mọi người. Anh không có bạn nhưng lại có nhiều người hâm mộ kinh khủng. Nói đơn giản, anh là mẫu con trai trong những bộ phim Hàn Quốc vẫn ca ngợi. Con gái cấp 3 hay mơ mộng, đứa nào chả muốn có bạn trai như anh, tôi cũng thế.

Anh thích cô bạn cùng lớp kia, vì cô ấy là mẫu người của anh, là kiểu con gái mà anh thích. Tôi thích anh, vì anh đẹp trai. Nhưng anh chẳng thích tôi, đương nhiên rồi, câu đó nói ra đúng là thừa.

Chuyện anh tỏ tình với chị ấy, chỉ có anh, chị và tôi biết. Chuyện anh tỏ tình với tôi, ngược lại ai cũng biết. Chắc là vì để giữ thể diện của mình nên anh đã làm cách nào đó để chị ấy không nói ra chuyện giữa anh và chị.

Bọn bạn tôi luôn miệng bảo, tôi là con vịt xấu xí vớ được chàng hoàng tử thiên nga, chúng nó ghen tị với tôi nhiều, nói thẳng ra thì ai mà chả ghen. Đúng rồi, là tôi may mắn, nhưng thật sự tôi luôn nghĩ mình không thể xấu đến mức như con vịt xấu xí được, ít nhất tôi vẫn hao hao người con gái anh thích nhé.

“Mày sướng lắm nhé. Anh ấy biết mày, tỏ tình với mày cơ đấy! Mày thì có gì hay?”

Vì tao giống người anh ấy thích, tôi nghĩ. “Thích là thích thôi mày, cần gì lí do. Tao đi sang lớp anh ấy đây.” Tôi cầm cặp lên và định vội vàng chạy đến lớp anh.

“Thật sự là anh ấy thích mày không? Khi mà mày luôn là người chủ động đi đến chỗ anh ấy?” Bạn tôi nói với sau. Tôi đứng sững lại, chân run run không có lực để bước tiếp. Đúng thế, nó nói đúng, cho dù anh có tỏ tình với tôi thì cũng chẳng có gì xảy ra thêm trong cái cách anh đối xử với tôi, chỉ có tôi là luôn chạy đến chỗ anh, và anh thì luôn đứng yên một chỗ chờ tôi tiến đến. Tôi từng cố chấp nghĩ đó là vì anh thích con gái chủ động, nhưng thật ra ai nhìn vào cũng thấy rằng anh ấy luôn chỉ coi tôi là đứa con gái mù quáng thích anh. Nhưng tôi lại vẫn cứ thích anh đấy, biết làm sao được…

“Chia tay đi anh.” Cuối cùng thì tôi cũng không thể chịu đựng được thêm nữa. Tôi lớp 12, anh học Đại học. Anh vẫn không buồn liên lạc với tôi, chỉ có vài cái tin nhắn nhát gừng anh trả lời tôi mỗi khi tôi nhắn tin cho anh. Anh hoàn toàn hờ hững với chuyện giữa tôi và anh, cho dù tôi vẫn thích anh, nhưng khi mà một bên không có động tình gì, vậy tại sao chúng tôi lại tiếp tục mối quan hệ này?

“Vì sao?” Anh hỏi tôi. “Vì anh không thích em.” Tôi trả lời. “Sao em lại nói vậy?” Anh hỏi tôi. “Anh thích chị ấy.” Tôi trả lời. “Anh không thích em nhắc đến người đó.” Anh chau mày. “Đó, anh thích chị ấy mà.” Tôi cười, có cái gì cứ nghèn nghẹn trong cổ không thể nói ra. “Được, vậy chia tay.” Anh im lặng rồi nói.

Hết.

Tôi không hề gặp anh nữa, toàn bộ thời gian của tôi dành cho việc ôn thi Đại học. Chỉ có duy nhất một vấn đề, tôi quên mất một điều, tôi đăng ký thi Đại học vào trường anh đang theo.

Đỗ Đại học với tôi có lẽ là điều quá đơn giản. Không phải tôi học giỏi, mà bởi vì mục tiêu vào được Đại học này có từ lúc tôi thích anh. Tôi từng nói với anh sẽ cố gắng hết sức để được học cùng anh, ở bên cạnh anh. Tôi nhớ, lúc đó anh không nói gì.