(iBlog.vn) Có không, một tình yêu thiếu vắng lời yêu ?

Tôi viết truyện này để tặng cho những người đã yêu, đang yêu, những người chưa từng yêu, và cả tôi, một người hay viết về những câu chuyện tình yêu. Viết một câu chuyện cổ tích về tình yêu, để mong có thêm niềm tin vào người, vào đời, tin vào cuộc sống và tình yêu.

****

Thanh miết những ngón tay mảnh khảnh lướt qua dây đàn. Chiếc đàn ghita ấy là báu vật của Thanh, Thanh nhớ lại cuộc sống của anh khi cây đàn ấy chưa xuất hiện. Đó là một cuộc sống buồn bã và tẻ nhạt. Ngày ngày Thanh lầm lũi trong nhà, nhà anh làm nghề gói bánh chưng nên anh phụ giúp bố mẹ gói những chiếc bánh vuông vắn để giao cho khách hàng. Anh không muốn ra ngoài đường, không muốn nghe thấy những âm thanh ồn ã của cuộc sống, anh sợ giao tiếp với người khác bởi anh có thể hiểu người ta nói gì, nhưng ai sẽ đủ kiên nhẫn, ai có thể hiểu những kí hiệu Thanh đưa ra từ bàn tay có ý nghĩa gì. Thanh là con út trong một gia đình có hai chị gái và một anh trai, anh bị câm bẩm sinh, anh hiểu biết nhưng trầm lặng. Anh, dường như sinh ra chỉ để hiểu cuộc đời, sinh ra để lắng nghe và quan sát. Anh, dường như đón nhận tất cả buồn vui của người khác, nhưng riêng anh, khi vui anh cười, khi buồn, anh đem nỗi buồn ấy cất giấu nơi trái tim.

Thành, anh trai của Thanh là một chàng trai khoác màu xanh áo lính. Anh rắn rỏi, cương nghị và anh rất thương người em trai của mình. Chiếc đàn ghita là món quà Thành tặng Thanh trong một lần về thăm nhà. Chính Thành cũng là người dạy Thanh biết bấm dây đàn. Dường như Thành đã thổi luồng gió mới vào cuộc sống của Thanh. Từ ngày có chiếc ghita bên mình Thanh cười nhiều hơn, anh đã thử đến công viên, ngắm nhìn dòng đời trôi qua và khẽ mỉm cười. Anh lắng nghe âm thanh cuộc sống và gửi hồn vào những nốt nhạc. Tiếng ghita như thay lời Thanh muốn nói, những nốt trầm bổng vang lên, nồi bánh đang sôi, lửa đang cười, trong ánh mắt Thanh ánh lên niềm vui. Anh hay nhìn về dãy nhà đối diện, nơi một ngôi nhà hai tầng màu xanh với dàn tầm xuân hồng nhạt. Ngoài ban công của ngôi nhà ấy thường có sự xuất hiện của một cô gái trẻ, cô gái ấy ngồi chăm chú trước bảng vẽ, mái tóc đen dài buông xõa. Thi thoảng cô gái ấy liếc về phía Thanh, ánh mắt họ gặp nhau, ngỡ ngàng, bối rối, rồi họ lảng tránh. Cô gái ấy lại đưa nhanh cây chì, phác những nét mộc mạc trên tấm giấy vẽ.

Cô gái ngồi bên ban công ấy là Hằng, Hằng là một cô gái có đôi bàn tay khéo léo. Cô là một thợ thêu tranh, những khi rảnh rỗi cô thường ngồi vẽ. Cô thu cuộc sống vào từng nét bút, từ góc phố nhỏ, một chiếc lá rơi hay anh chàng hay ôm đàn ghita bên nồi bánh chưng ở dãy nhà đối diện. Cô thấy anh đàn nhưng chưa từng thấy anh hát, cô rất muốn nghe tiếng đàn của anh. Cô hay lén nhìn anh, và cô biết anh hay đến công viên gần nhà vào chiều thứ bảy. Từ ấy, mỗi chiều thứ bảy, có một cô gái mang giá vẽ, giấy, chì đến công viên nhỏ ấy. Và họ gặp nhau. Ánh mắt họ chạm vào nhau, nhưng lại như lẩn tránh.

coffee_in_the_evening_light_by_rona_keller-d83j124

Một buổi chiều thứ bảy

Thanh đi dạo tới công viên như những chiều thứ bảy khác nhưng trên vai anh có mang thêm cây đàn ghita. Anh ngồi bên ghế đá và chơi một bản nhạc vui, nhưng anh không cất giọng hát. Một người đàn ông chạy gần đấy nhờ Thanh dạo một đoạn nhạc, anh gật đầu đồng ý. Hai tâm hồn, một già một trẻ hòa vào nhau qua tiếng đàn, giọng hát. Ở góc công viên, Hằng đưa nhanh bút chì. Hình ảnh một người đàn ông già khắc khổ tay ôm chiếc mũ bảo hiểm cũ kĩ nhưng miệng ông đang hát, nét mặt ông rạng rỡ niềm vui. Trong bức tranh, bên cạnh người đàn ông già ấy là một chàng trai trẻ ôm ghita, đầu cúi chênh chếch nhưng đủ để thấy anh đang cười. Một cơn gió lướt qua, những chiếc lá vàng rớt rụng, Thanh ngước đầu nhìn bầu trời cao xanh, anh bắt gặp đôi mắt chăm chú của cô gái trẻ, anh đỏ mặt ngượng ngùng. Hằng mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào, cô cầm bức tranh tiến về phía Thanh, rụt rè cô đưa cho anh.

– Tặng anh ! – Rồi Hằng luống cuống đi về phía giá vẽ.

Thanh nhận bức tranh, anh ngạc nhiên khi người Hằng vẽ trong tranh, trên bức tranh còn ghi dòng chữ nho nhỏ. “Cảm ơn anh đã dùng tâm hồn để mang đến những tiếng đàn ngọt ngào.”

Thanh ôm cây đàn tiến về phía Hằng, anh ngỏ ý mượn Hằng chiếc bút. – Vì anh bị câm bẩm sinh nên không thể nói, nhưng anh hi vọng tiếng đàn của anh sẽ mang đến niềm vui cho mọi người, anh muốn tặng em một bản nhạc.

Thanh ngồi bên Hằng, bàn tay anh thuần thục di chuyển trên những khuôn nhạc. Bên cạnh anh, Hằng chợt khóc. Nước mắt cô lăn dài. Cô nhìn Thanh và cảm nhận âm nhạc qua đôi mắt. Có lẽ, nếu bây giờ Hằng có một điều ước, Hằng sẽ ước cô có đôi tai có thể nghe được, để cô cảm nhận thật trọn vẹn tiếng đàn của người cô thầm thương trộm nhớ. Một cơn sốt bất chợt khi Hằng bảy tuổi đã vĩnh viễn cướp đi khả năng nghe của Hằng. Cô không còn được nghe tiếng mẹ hát ru, không nghe thấy tiếng chim ríu rít mỗi sáng bình minh, cũng không cảm nhận được sự ồn ã của cuộc sống. Cô học cách cảm nhận tất cả bằng đôi mắt và tâm hồn, cô luôn tự nhủ rằng ông trời sẽ bù lại cho cô những mất mát. Nhưng chưa lúc nào, cô lại khát khao có thể nghe đến vậy. Thanh dừng đàn khi thấy Hằng đang khóc. Anh lúng túng cầm chiếc bút chì viết nguệch ngoạc.

– Bản nhạc vừa rồi làm em buồn sao ?

– Em xin lỗi, không phải tại anh, mà bởi em bị khiếm thính. Em không thể cảm nhận một cách trọn vẹn tiếng đàn của anh.

Thanh ngạc nhiên nhìn Hằng. Mắt chạm mắt, tâm hồn chạm tâm hồn. Thanh đặt nhẹ một nụ hôn lên môi Hằng. Hằng thẹn thùng, má ửng đỏ. Cô vẽ lên giấy một hình trái tim.