(iBlog.vn) Đã 3 năm, em đi tìm chính mình. Tìm lại con bé với vẻ đẹp mạnh mẽ, tìm lại con bé với tâm hồn gai góc. Em đi tìm rất nhiều nơi, bới móc rất nhiều chổ…nhưng nó vẫn lẫn trốn, hay…đã biến mất một cách thật sự.

Em hoang mang, em lo lắng, gánh nặng to nhất lúc này là tại sao, tại sao em đi tìm em mà trong tiềm thức lại chỉ réo lên một câu duy nhất:

Anh ở đâu?

Vậy là em khóc, thật đơn giản, bởi em không còn mạnh mẽ và gai góc. Mọi thứ đã lần lượt bỏ em đi, cuối cùng là anh. Trước khi anh cầm kéo cắt đứt “Tơ duyên” do chính tay mình gầy dựng, anh chỉ buông một câu:
Em đã không còn là em. Thế nên anh không thể yêu em thêm.

Lúc đó, may là còn một chút tự trọng để em không òa khóc nức nở. Đêm ấy trời không mây nhiểu, nhưng lạnh đến kinh người. Một mình em, một đường. Mọi thứ như nhường chổ cho tự em vỗ về cơn đau, em vẫn không thể khóc được. Trong đầu chỉ vỏn vẹn một câu ấy, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Anh nói đúng lắm, em đã không còn là mình kể từ khi yêu anh. Em tập dịu dàng hơn, và rồi em quen với dịu dàng, em bỏ quên sự mạnh mẽ vốn có.

Nhưng không phải chính anh bào rằng “Em có thể yêu anh một cách dịu dàng nhất được không” sao?

Và anh lại càng đúng hơn, em đã không còn là mình kể từ khi yêu anh. Tâm hồn em không còn được cứng rắn, mau nước mắt, thích dỗ dành, mong được yêu thương và nâng niu.

Nhưng không phải chính anh bảo rằng “Anh cần em yếu đuối để có thể ôm lấy em mỗi ngày” sao?

Em đã làm tất cả, kể cả thay đổi bản thân mình. Chỉ vì yêu anh. Lẽ ra anh phải hài lòng, chứ không phải gắt gỏng, em dịu dàng đâu để chịu đựng. Em yếu đuối cũng chẳng để anh bắt nạt, quát tháo. Thế mà, em vẫn im lặng, ngoài sự yêu cầu của anh, bởi…em yêu anh.

Em yêu anh nhiều hơn ánh nắng mỗi ngày em nhìn thấy, nhiều hơn không khí mỗi ngày em được thở, nhiều hơn tất cả…tất cả.

Đôi khi, em ước gì…lúc ấy mình đừng yêu anh nhiều quá. Thì có lẽ em chẳng mất gì cả, và dù có mất anh, em cũng không mất tất cả.

Anh thì đã biến mất, nhưng tình yêu của một đứa con gái yếu đuối cứ tồn lại mãi trong em. Không kể ngày đêm, không kể mùa. Không kể thời gian, không kể tuổi.

27 tuổi, với một tình yêu tàn úa. 27 tuổi, em vẫn phải đi tìm em, đi tìm lại chính mình.

Và hôm nay, ngày 30 tháng 12 năm 2002. Người ta gọi nó là giao thừa, em vẫn một mình trong chiếc áo phông mỏng, đối diện với một sự tình cờ không đáng có.