… Ông trời có thể xui khiến hai kẻ có tình trùng phùng nơi chân trời góc bể, thế mà bốn năm dài đằng đẵng chẳng đưa đẩy cho bọn họ hội ngộ lấy một lần, ắt hẳn là trừng phạt bọn hô yêu nhau còn chưa đủ sâu nặng
……
“Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiều thế nào là hạnh phúc …
… Khi còn son trẻ, chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc, …
thì ra anh vẫn ở đây.”

Trình Tranh đã chờ đợi ở Vận Cẩm trong suốt khoảng thời gian hai người yêu nhau chỉ là một câu nói: “Em yêu anh”.

tumblr_lriferncfN1qj4b58

Trình Tranh, Vận Cẩm không phải là bạn thanh mai trúc mã, họ gặp nhau khi bước vào những năm học phổ thông. Đó là khoảng thời gian mà tình cảm của những cô cậu học sinh không còn ngây thơ như hồi trung học cơ sở, cũng chưa đủ độ chín chắn của thời đại học nhưng đó lại chính là giai đoạn tình cảm rất tự nhiên và có đôi chút “ngông cuồng”. Trình Tranh và Vận Cẩm là hai người gần như trái ngược về hoàn cảnh sống cũng như tính cách.

Trong khi Trình Tranh là một thiếu gia, sức học tiến bộ, được rất nhiều người ngưỡng mộ thì Vận Cẩm chỉ là một cô gái bình thường, học hành cũng bình thường và sống cũng rất trầm lặng. Có phải do “trái cực” nhau như vậy mà Trình Tranh đã mất rất nhiều công sức, tìm mọi cách để có thể thu hút sự quan tâm của Vận Cẩm dành cho anh. Buổi cuối cùng chia tay thời học sinh, Vận Cẩm đã để nhẹ môi mình lên môi anh với lời căn dặn “Trình Tranh, cái này trả lại cho cậu. Không được theo tôi nữa đâu”…

Có thể do duyên số, tình yêu của Trình Tranh và Vận Cẩm nảy sinh trong những tháng ngày học đại học. Dù tìm mọi cách để trốn chạy tình cảm của Trình Tranh nhưng với sự ân cần anh đã dành cho cô thì ít nhiều anh cũng chiếm được một vị trí nào đó ở tận sau con tim cô. Trong lúc ngà ngà say, khi đang dựa vào vai người đàn ông mà cô yêu, cô lại vô thức thốt ra hai chữ “Trình Tranh”.

Tình cảm của họ trở nên tốt đẹp hơn nhiều kể từ buổi tối hôm đó. Nhưng trong khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất, Vận Cẩm sẵn sàng trao cho anh tất cả những gì anh muốn thì duy nhất có ba từ Trình Tranh mong muốn nghe được từ cô, thì cô chưa bao giờ nói ra. Cuối cùng, sau bao vất vả và tình yêu dành cho cô, người nói chia tay lại là Trình Tranh!

Thời gian trôi đi, lúc Vận Cẩm và Trình Tranh đều có sự nghiệp riêng, họ gặp lại nhau ở ngay khu chung cư mà hai người đang ở. Tình cảm trước đây như trở lại nhưng ở trong họ, tình yêu dường như đã chết, tất cả chỉ còn là những kỷ niệm. Và khi biến cố xảy ra với gia đình Vận Cẩm, người duy nhất còn lại bên cô, ôm cô vào lòng và tạo một điểm tựa vững chắc lại chính là Trình Tranh.

Bốn năm trước, anh chia tay cô cũng vì quá yêu cô và vì “ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã mải miết theo đuổi, em thì mải miết trốn chạy. Anh quá lo lắng, còn em thì quá nhạy cảm, anh cũng chẳng biết đối với em sao cho phải nữa”. Đúng là người ta không thể cứ chạy theo một người mà không bao giờ nói ra tình cảm của mình như thế nào. Không phải mọi sự “im lặng đều là đồng ý” và thật sự mệt mỏi khi cứ phải đoán ý của người kia trong khi họ có thể chỉ cần một câu nói.