(iBlog.vn) Hạnh phúc, đương nhiên, đó là một món quà. Hạnh phúc, đương nhiên, nó là thứ vô giá. Ai cũng phải trân trọng, ai cũng phải thèm thuồng. Hạnh phúc, nó không loại trừ bất cứ ai, chỉ là đôi khi, bỏ xót một cách vô ý…

“Em, em có biết hôm nay như thế nào không?

– Hôm nay là một ngày nắng phải không? Em cảm thấy ấm áp

Đúng rồi, anh thì chỉ thấy nắng chói mắt thôi. Em có nghĩ mình may mắn khi không gánh chịu điều này không?

– Ừm..có ạ”

Cô gái cười, và tay thì vẫn được anh nắm chặt. Anh âu yếm vén mái tóc lòa xòa trước mắt, tràn ngập yêu thương.

“Em, đố em biết hôm nay là ngày như thế nào?

– Là một ngày mưa, em nghe tiếng nước rơi lách tách

Đúng rồi, vậy em có thấy lạnh không?

– Không…

Anh thì còn nhìn cả một khoảng trời bị mưa làm tơi tả, đường phố lá bị mưa làm tan tát, xấu xí lắm. Em có nghĩ em như thế này hạnh phúc hơn anh không?

– Ừm, em biết mà, em rất may mắn”

Cô dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt anh hơn, anh cũng ghì cô vào lòng cho ấm áp. Họ có thể nghe nhịp tim của mình vang lên rộn rã, những kẻ yêu nhau điều có những trái tim khỏe mạnh, vì đập rất nhanh, trái tim biết yêu không bao giờ hãm phanh đúng lúc.

Anh biết cô vào một ngày trời đẹp, khi cả đoàn đi làm từ thiện cho một cô nhi viện. Cô ở đây từ rất lâu, 25 năm trời, cô sinh ra ở đâu thì không rõ, nhưng dùng sữa nơi này, và lớn lên tại đây.

Tóm tắt, cô là một cô gái tật nguyền, và không cha mẹ.

Cô không quá xinh, nhưng có một điều đặc biật khiến anh có thể hy sinh nhiều cô gái tốt khác để chấp nhận một tình yêu có lẽ khó khăn. Đó là cô có một giọng nói trầm ấm rất lạ kì, khi trò chuyện, cho người đối diện một niềm tin hầu như tuyệt đối, không nghi ngờ, không xét nét, cách nói tự nhiên, và rất thân thiện.

Họ yêu nhau, mà không, anh phải dùng một thời gian khá lâu để đục đổ vách ngăn mặc cảm của cô, và khiến cô biết là anh yêu cô nhiều như thế nào.

Khi chưa ôm được cô vào lòng, anh vô cùng thèm khát cái cảm giác ấy, và xót xa bao nhiêu, khi nhiều lần nhìn cô vô tình bị vấp ngã.

Khi được siết chặt cô trong vòng tay, anh lại mong muốn sẽ mãi như vậy, anh yêu cô nhiều lắm, rất nhiều…

co

Anh bắt đầu làm cho mình thiệt thòi đi, chỉ để cô thấy mình may mắn hơn, anh hay so sánh cô với bản thân mình một cách thiên vị, để cô nghĩ rằng cô khi một kẻ mù lòa như cô, lại tốt số hơn những người bình thường.

Anh muốn cô tự tin hơn, vì bản thân anh biết, bao nhiêu bất hạnh của cuộc đời đã giáng lên cô gần như toàn bộ.

“Em à, anh xấu lắm, nhưng em xem, tình yêu anh chân thành, thế nên em chỉ cần yêu anh bằng trái tim thôi, vậy là được em nhỉ.

– Em…yêu anh mà.

Mình cưới nhau, em nhé. Em nghĩ như vậy có tuyệt vời không?”

Cô gái rời nơi sinh sống đã lâu, để đi đến một nơi cô chưa từng bước tơi, nơi anh sinh ra, và có thể, cũng là nơi sau này cô sẽ xem đó là nhà.

Anh đưa cô về nhà, trước sự ngạc nhiên của cha mẹ, trước giờ họ chưa bao giờ nghe anh nói có người yêu, cũng chẳng nghĩ đến chuyện anh tính đến việc cưới sinh khi chỉ mới 23 tuổi.

Và, họ lại chẳng thể nào sửng sốt hơn, khi người anh xin được cưới lại là cô. Mẹ anh sau những giây phút kiềm nén, cũng không khỏi thốt lên những câu nói đau lòng.