Nó, một con bé nhà quê nhất, ngu ngốc nhất mà tôi từng biết. Sinh ra đã mồ côi cha mẹ, sống ở một miền quê nghèo, hẻo lánh và đầy hủ tục cùng với người bà nội cũng hủ tục ko kém. Nó lớn lên, đc học hết lớp 9, rồi phải nghỉ học ở nhà phụ bà. 18 tuổi, nó phải lựa chọn giữa việc hoặc lấy chồng hoặc là theo các chị lên thành phố kiếm việc làm. Nó đã lựa chọn việc thứ 2. Nó lên thành phố và may mắn thay nó đc nhận vào làm giúp việc ở nhà tôi. Mẹ tôi vẫn thế, vẫn cái bản tính hay thương người, chứ loại nó thì ai mà có thể nhận vào làm giúp việc cho một gia đình thành phố lại khá giả, dư dật như nhà tôi đc chứ. Nó ngốc nghếch, lại mù tịt về những vật dụng gia đình và những máy móc hiện đại khác trong nhà tôi. Phải mất nguyên một tháng nó mới làm quen đc hết với những thứ đó. Tôi thấy nó chẳng đc cái điểm gì ngoài chịu khó lau chùi nhà cửa.

Bố mẹ tôi thừơng xuyên đi công tác, ít thì 1, 2 tuần, nhiều thì đôi tháng, thành ra nhà chỉ có mỗi mình tôi và nó. Mà chính xác là từ ngày nó đến tôi chăm chỉ ở nhà nhiều hơn.

Trong mắt tôi, những ngày đầu nó đến, nó chẳng có gì ấn tượng ngoài mái tóc đen dài tới gót chân, còn đâu thì nó vừa xấu, vừa gầy, quần áo nó mặc thì tôi thực sự ko hiểu sao nó có thể mặc cái đống đáng làm rẻ lau ấy lên người chứ. Nó ngu lắm. Tôi thấy thế khi mẹ tôi đã mua cho nó mấy bộ quần áo mới, thế mà nó ko mặc, đem bọc túi bóng rồi cất kĩ tận đáy hòm. Nó muốn để dành mang về quê. Con bé ngu ngốc!

Tôi thực tình chả buồn để ý đến nó đâu nhưng rồi chỉ vài tháng trôi qua, chẳng biết có phải ở nhà tôi sung sướng hơn ở dưới quê ko mà nó thay đổi trông thấy. Nó béo hẳn lên, trông người đầy đặn, có da có thịt, nó trắng một cách hồng hào, khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo ko một chút son phấn hiện ra ngày một rõ nét, cứ như là từng giờ từng phút nó xinh ra vậy. Mấy lần nó lau nhà, tôi để ý thấy bầu ngực nó phổng phao sau lớp áo đã xỉn màu, dù ko hở ra nhưng tôi biết chắc là nó cũng sẽ rất trắng và mịn như làn da của nó.

Tôi đang điên tiết ko tìm thấy chiếc áo cánh mà cô nàng tôi đang hẹn hò mới tặng hôm sinh nhật đâu cả. Tôi gọi ầm nó lên, mãi mới thấy nó trả lời, hoá ra nó đang tắm. Đáng nhẽ ra cũng chả có chuyện gì đâu, nếu như con bé này ko ngu ngốc và nhà quê đến thế. Nó cứ đinh ninh mình đứng trong nhà tắm, cửa đã khoá chặt thì chẳng ai có thể nhìn thấy gì mà ko biết rằng, cửa phòng tắm nhà tôi là loại cửa đứng xa thì ko sao chứ đứng gần, mà áp sát vào thế kia thì như “phơi” ra cho người ta xem. Nó cứ đứng sát cửa trình bày, năn nỉ tôi mặc cái áo khác vì cái áo đó nó chót làm bẩn nên đem đi giặt rồi. Trong khi đó thì mắt tôi ko thể ko dán vào cái cơ thể lồ lộ hiện ra sau lớp kính cửa nhà tắm kia. Những đường cong uốn nét rõ ràng, hai trái đào to vừa phải cân đối với cơ thể đi cùng là hai núm cau se nhỏ, dù hơi mờ và khó nhìn nhưng tôi vẫn nhận ra, phần dưới cơ thể nó thì với đôi giò thẳng tắp, khá dài, lớp lông đen hiện rõ một vùng tam giác đầy bí ẩn. Tôi phải công nhận là nhìn cơ thể nó đẹp! Và lúc đó trong đầu tôi đã nảy ra một ý định: Lôi nó vào trò chơi của tôi!