Trời mùa thu trong xanh, mát mẻ vô cùng! Từng cơn gió nhẹ đùa khiến mấy cái tóc con của nó cứ tung bay phấp phới. Cuối cùng nó cũng đã vào cấp III – Cái ngày mà nó đã mong đợi suốt 1 năm nay. Mím chặt đôi môi hồng đc phủ một lớp lipjce xinh xinh, hít một hơi thật dài, nó bước vào sân trường.

WAAAAAAAAAA, trường to và uy nghiêm quá trời! (Mội tội hơi già….) Nó nghiêng nghiêng cái đầu nhìn ngó khắp nơi như đang tìm kiếm cái gì! Bất chợt, nó ngước đầu lên cao, đôi mắt lim dim, nó hít hà cái vị mà nó gọi là “vị của trời đất”. Bỗng một tiếng “RẦM”! Nó ngã lăn quay ra đất.

– Xin lỗi! Em có sao ko? (ủa sao biết người ta kém tuổi?)

Nó chưa kịp phản ứng gì thì tá hỏa khi phát hiện ra chiếc váy đồng phục của mình đang trong tình trạng “rách làm đôi” (chính xác là rách một vệt dài). Nó cuống cuồng ko biết làm sao cả thì tên con trai kia bỗng tự dưng cởi phăng chiếc áo cánh duy nhất và tất nhiên là ngay lập tức che vào chỗ váy rách của nó. Như một phản xạ tự nhiên, nó vội đứng phắt dậy, túm lấy chiếc áo quấn quanh thân rồi chạy biến đi tìm WC. Thế nhưng trường lớn thế này, ngay cả những lớp học đang hiện ra sẵn trc mặt nó kia mà nó còn chả biết đâu vào với đâu, huống chi lại là cái nhà vệ sinh “e lệ, nhún nhường” đang lấp ở một xó xỉnh nào mà có lẽ chỉ người trong trường mới hay! Bỗng từ đằng sau vang lên tiếng của một thằng con trai (là tên con trai ban nãy chứ ai)

– Nếu muốn tìm WC thì đi thẳng, rẽ trái là tới! – Đúng là chẳng còn gì để nói. Nhưng ko sao, tạ ơn trời, à ko tạ ơn hắn mới đúng! Cuối cùng theo sự chỉ dẫn thì nó cũng tìm đc cái nơi nó cần tìm. “Ko đc sạch sẽ cho lắm.” Ko có tolets như nó nghĩ, mà vẫn là … ngồi xổm! Đúng là đồ con gái! Sau 5s lấy lại bình tĩnh nó cũng vận dụng đc trí thông minh và sự sáng tạo của bộ não có lẽ chỉ bằng quả nhỏ của nó. (ko phải là khiêm tốn, nó thật nó ko đc thông minh cho lắm! Để có thể vào đc cái trường cấp III Luongshool.com àh quên Luơng Ngọc Quyến này (bệnh nghề nghiệp) thì có lẽ là cả một phép màu đối với nó. Và động lực để nó tạo ra phép màu này là người mà chỉ mình nó biết là ai) Chiếc váy giờ đã đc chữa lành bởi tổng số 4 cái cặp ghim nhỏ xinh trên cái đầu nhỏ xinh cũng ko kém của nó. Tự tin bước ra khỏi WC, nó giật mình, mặt nóng bừng khi tên con trai kia lại đang đứng ngay trc cửa WC. Hình như đang đợi nó. Lúc này, nó mới để ý tên ấy đang trong bộ dạng ko một tấm che thân (vẫn còn quần), và mặt mũi còn nóng đỏ hơn cả nó. Hắn ngập ngừng, đôi mắt long lanh:

– Em….. cho anh xin lại cái áo!

Đón chiếc áo từ tay nó, hắn khẽ nhìn xuống váy nó và nhoẻn một nụ cười tươi hơn bao giờ hết:
– Chiếc váy đẹp lắm! Nhưng cẩn thận kẻo bị tuột nhé!

Nói rồi hắn ta đi biến để mặc nó tim như sắp rớt ra khỏi lồng ngực. “Trơi ơi, đúng là một ngày đen đủi. Chắc sáng nay ra khỏi nhà bước nhầm chân trái.”