Nó chưa từng nói với ai điều này, nhưng dù cho có ai đó trong số bạn bè của nó ở trường biết được chắc cũng chỉ xem là một chuyện hết sức bình thường, giống như cơn gió hằng ngày vẫn nhẹ nhàng thổi qua cái thành phố ven biển này vậy.

Anh rất đẹp trai, dù luôn giữ vẻ bình lặng nhưng vẫn cứ nổi bật giữa nhiều người.

Anh học rất giỏi, bằng cứ là điểm thi nó tra được trên bảng tin của trường vẫn thường cao ngất.

Anh tốt bụng và ấm áp – đó là ấn tượng ngay từ lần đầu nó gặp anh. Nhưng có lẽ, điều này chỉ còn mình nó nhớ…

Anh thích vẽ, mỗi khi nó đi học từ rất sớm đều có thể nhìn thấy anh trong phòng mĩ thuật của trường.

Và… riêng nó còn biết, anh thích đứng lặng lẽ trong cơn gió yên ả của buổi đêm. Dưới ánh đèn đường sáng rực, cạnh bên hồ nước mênh mang, anh cô độc và bình lặng giữa dòng người tản bộ thưa thớt. Còn nó, không biết từ bao giờ cũng tự tạo cho mình thói quen đi dạo vào mỗi buổi đêm như thế này.

Nó đã từng tự hỏi: không lẽ nó thích anh mãi chỉ là việc đứng từ phía xa trông theo một hình bóng? Thế rồi cũng chính nó lại tự trả lời: Có lẽ nó chỉ cần có vậy, chỉ cần mỗi sáng sớm lặng lẽ đứng sau ô cửa kính nhìn anh cặm cụi vẽ tranh, mỗi trưa tan học lặng lẽ dắt xe đi sau anh trên đoạn sân trường ngắn ngủi, mỗi tối lại lặng lẽ ngồi ở một khoảng vắng nhìn theo anh, đắm chìm vào cảm giác dễ chịu yên bình của cơn gió thổi xuôi theo con đường trải đầy ánh đèn vàng rực.

Nhưng… có những chuyện chỉ đơn giản vậy thôi cũng là thật xa vời.

le_spleen_de_paris_by_m0thart-d7uj06n

***

Nó gặp anh hơn một năm trước, vào một buổi chiều có mưa nhẹ.

Khi ấy nó mười lăm tuổi, vừa bước sang học kì hai lớp chín được mấy ngày, nó trốn học lặn lội ba mấy cây số đến thị xã để tìm mẹ.

Bố mẹ nó khi đó đã li hôn hai năm, nó sống cùng bố. Năm đầu tiên, mẹ nó hay về thăm rồi dẫn nó đi chơi, đi mua đồ. Nhưng nó không còn gặp lại mẹ kể từ khi nghe tin bà tái hôn, rồi bố cũng mang về thêm cho nó một người mẹ khác.

Nó luôn có cảm giác tình yêu của bố dành cho mình cứ dần ít đi, đặc biệt là từ lúc dì mang thai và rồi sinh cho nó một đứa em trai cùng cha khác mẹ.

Hôm đó, tâm trạng không tốt, nó rất nhớ mẹ nên theo địa chỉ đã mất bao ngày dò hỏi kia đến tìm mẹ, nó muốn hỏi bà có còn thương nó không, có thể mang theo nó không? Nhưng nó thậm chí đã không được mẹ dẫn vào nhà, thay vào đó là lời dặn dò không bao giờ được đến tìm gặp bà nữa.

Mẹ đưa cho nó tiền, nói sẽ đến thăm nó sau, bảo nó bắt xe để trở về nhà. Thế nhưng nó cứ bước đi lang thang không biết bao lâu, rồi ngồi trên một chiếc ghế đá ở ven đường không biết bao lâu, cũng không biết bao lâu sau thì trời bỗng đổ cơn mưa bụi. Cho đến khi trước cái ánh nhìn nhòa nhòa của nó xuất hiện một đôi chân…

Nó ngước mắt, dưới tán ô che kín cả đầu nó kia là gương mặt của một chàng trai mà phải một lát nó mới có thể nhìn rõ sau màn nước mắt. Anh mặc đồng phục học sinh, trên vai còn đeo ba lô sách nhưng mang vẻ gì đó lãnh đạm lạ thường.

“Cô bé! Nếu nước mưa làm mắt em ướt thì anh có thể cho em mượn một chiếc ô…”

Một câu nói còn mang đầy xa cách, một ngữ điệu còn có chút hời hợt của người qua đường, vậy nhưng lại có thể khiến cái khối đá lạc lõng đang dâng đầy trong nó bỗng phần nào tan chảy. Có lẽ lúc ấy nó còn ngây ngô chưa hiểu hết anh muốn nói gì, cũng có thể câu nói ấy chẳng có gì đặc biệt hơn là lời quan tâm của một người xa lạ, chỉ là nó lại ghi nhớ rất rõ, rất lâu… Nó cũng muốn nói chỉ là do nước mưa làm ướt mắt, nếu như vậy chỉ cần mượn anh một cái ô. Nhưng nếu đó là nước mắt, liệu có ai đó giống như anh cho nó biết một cách nào đó để ngăn dòng lệ ấy lại?

“Đừng buồn một mình. Với lại khóc cùng ô sẽ tốt hơn khóc cùng mưa đấy!”

Anh nói, đưa vào tay nó chiếc ô rồi quay bước về phía màn mưa. Cơn mưa mỏng manh không đủ làm ướt chiếc áo sơ mi của anh, cũng không đủ làm hình ảnh của anh mờ nhạt.

Nó nhìn theo bóng lưng anh đi về phía đối diện – cổng trường trung học phổ thông Q. Anh trước khi khuất bóng còn để lại cho nó một nụ cười. Nhưng có lẽ anh lại không biết chính nụ cười ấm áp ấy đã vô tình khắc sâu vào trong kí ức của một cô bé, và cô bé ấy vẫn luôn muốn được gặp lại anh, và để rồi đến khi gặp lại chỉ biết đứng nhìn lặng lẽ…