Ngay từ cổng, Châu đã nhận được lời trầm trồ của mấy anh bảo vệ dẻo miệng, rằng bà mẹ hai con mà ngó sành điệu trẻ trung quá! Nở nụ cười hài lòng, Châu nhìn xuống chiếc áo đầm hàng hiệu, trông thật tông xuyệc tông với đôi giày và chiếc túi xách nhỏ, thêm khuôn mặt được trang điểm cẩn thận.

Có lẽ vì tranh thủ vào nhà vệ sinh để dặm lại chút phấn hồng nên Châu không nhận thấy nhiều ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ái ngại đồng nghiệp dành cho hai đứa con gái Châu dắt theo cùng. Trong khi mẹ xúng xính đẹp đẽ, thơm nức thì chúng khoác lên người bộ áo quần rẻ tiền, lại chẳng còn mới, giày dép cũ và sờn, đứng bên Châu, thật chẳng tương xứng chút nào!

Thật ra, với Châu, đồ dùng cá nhân thì sang trọng, dư thừa, nhưng trong nhà, cái tủ lạnh chập cheng đã lâu, Châu tiếc tiền, chưa thay mới. Xe máy của chồng đi từ ngày tốt nghiệp tới giờ vẫn chưa đổi, cứ hư hoài và kêu to như tiếng máy cày. Chồng mấy lần bảo, hay là đóng tiền cho bé Sóc luyện thêm tiếng Anh ở chỗ tươm tất chút, Châu đều bàn ra.

10730992_691933510927234_1759443386225960754_n

Nó còn nhỏ, học chi cho phí. Biết có tiếp thu được gì, hay chỉ thêm bày vẽ. Cứ “trường làng” gần nhà cho tiện, bon chen với những bậc phụ huynh thích kỳ vọng ở con làm gì, chỉ thêm áp lực… Lý lẽ của Châu như thế. Dù chồng Châu thừa hiểu, vợ không muốn tốn thêm “tiền triệu” cho việc học ngoại ngữ của một đứa bé mới lên tám tuổi. Cứ sống đơn giản bình thường là được rồi. Đi làm vất vả cực khổ, phải biết thương mình nhiều nhất, có đâu cái gì cũng dành cho con, để cho con. Đàn bà, muốn hạnh phúc thì đừng có học đòi hai chữ “hy sinh”, chẳng phải thế sao?!

Con đã sơ sài vậy nên chẳng ngạc nhiên là chồng Châu nhìn còn thảm hơn, có khi quanh năm chẳng có thêm được đôi giày tấm áo nào mới… Cô thường vui vẻ khoe, chồng mình dễ tính lắm. Cho gì mặc nấy. Ăn gì cũng được, không đòi hỏi kêu ca bao giờ. Tiền hai vợ chồng làm được, sau khi đóng góp vào chi dùng chung xong, của ai nấy biết. Nhưng chồng vụng chi, lại hay bị vợ “dụ” để bòn thêm, nên chả còn là bao.

Thế nhưng, Châu chăm sóc bản thân rất kỹ, thường dành cho mình những lựa chọn tốt nhất. Nói tới mua sắm, ăn chơi, giải trí này nọ, cô đều rành rẽ. Có lần Châu hào hứng tuyên bố rằng, nếu như một tháng không giặt ủi thì Châu cũng chưa mặc giáp vòng tủ đồ của mình được…

Đùng một cái, Châu lu loa lên là phát hiện chồng có bồ. Loại đàn ông trên răng dưới dép, một xu dính túi cũng không có, vậy mà gái cũng theo, thật lạ! “Con đó” đúng là cái thứ dại trai, hóa ra mấy món đồ đạc của ổng là do nó bỏ tiền sắm cho. Hèn chi lâu lâu ổng mang về nhà cái này cái nọ, bảo là được đối tác tặng. Cảm động thiệt, đúng là chồng là thứ bỏ thì không ai thèm lấy, nhưng hở ra là mất. Châu mai mỉa. Càng “đắng” hơn, khi chồng Châu không tỏ ra hối tiếc, mà sẵn có bồ “đâu lưng” lại chiến đấu, anh tuyên bố bỏ nhau luôn, chịu đựng đủ rồi, giờ không còn muốn sống chung với người chỉ biết có bản thân nữa!

Người chưa biết chuyện thì tội cho mẹ con Châu gặp phải anh chồng bạc bẽo. Người rành rẽ sự đời hơn thì tắc lưỡi bảo, âu cũng là cái kết có thể nhìn thấy trước kia mà…