– Mẹ, mẹ có yêu con không? Lần đầu tiên tôi hỏi câu đó là năm tôi 4 tuổi. Tôi vẫn còn nhớ rõ khi đó mẹ đã mỉm cười và xoa đầu tôi: – Đương nhiên là có rồi! Mẹ yêu con nhất trên đời, thiên thần …

– Mẹ, mẹ có yêu con không?

Lần đầu tiên tôi hỏi câu đó là năm tôi 4 tuổi. Tôi vẫn còn nhớ rõ khi đó mẹ đã mỉm cười và xoa đầu tôi:

– Đương nhiên là có rồi! Mẹ yêu con nhất trên đời, thiên thần của mẹ.

Năm tôi 5 tuổi, tôi hỏi:

– Mẹ ơi mẹ có yêu con không?

Lúc này mẹ cùng bố đang âu yếm xoa lên cái bụng tròn căng của mẹ. Mẹ vẫn mỉm cười và xoa đầu tôi:

– Tất nhiên rồi. Mẹ rất yêu con, con gái ạ!

Sinh nhật năm tôi 6 tuổi, em trai bị ốm. Cả mẹ và bố đều phải vào bệnh viện gấp. Không ai mở tiệc cho tôi và cũng chẳng có ai đưa tôi đi thăm em cả. Tôi tự tìm điện thoại trong nhà, bàn tay nhỏ bé bấm từng con số. Tiếng điện thoại reng và rồi mẹ nhấc máy.

– Mẹ à? Mẹ có chút bất ngờ, không hề nghĩ rằng người gọi là tôi. Mẹ bắt đầu xin lỗi vì không thể tổ chức sinh nhật cho tôi được. Tôi hỏi đến em. Thế là mẹ nói rất nhiều, rất nhiều. Trước khi dập máy, tôi có hỏi: – Mẹ ơi mẹ có yêu con không?

– Có chứ, mẹ yêu con lắm!

a7bb7081201ca4555805dc1dd95c12bea37f7b32

Tôi bảy tuổi, bà bị ốm và tôi phải sang ngủ với bố mẹ. Từ khi em tôi ra đời tôi đã không còn ngủ cùng bố mẹ nữa. Thế nên giờ đây tôi lại cứ thấy việc này có hơi kì kì. Chúng tôi nằm giữa, mẹ ôm tôi thật ấm áp. Thế nhưng tôi lại không sao ngủ được, có lẽ là do tiếng ngáy ầm ĩ của bố. –

Mẹ mẹ có yêu con không? – Tôi bất ngờ hỏi.

Mẹ trả lời với giọng ngái ngủ: – Có, mẹ yêu con.

Vậy là tôi an tâm chìm vào giấc ngủ.

-Mẹ ơi mẹ có yêu con không?-Tôi hỏi câu này vào một tối năm tôi học lớp 3

Mẹ nhíu mày: – Con nói nhỏ chút đi! Em đang ngủ, nhỡ nó thức dậy thì sao? Em nó ốm, con phải thương em chứ! Tôi lặng lẽ gật đầu và quay trở về phòng.

Năm tôi 9 tuôi, lần đầu tiên tôi đánh em vì nó làm hỏng con búp bê mà mẹ đã tặng. Nó khóc váng lên và mẹ bắt tôi xin lỗi. Tôi bương bỉnh không chịu. Và khi bị mẹ quát, tôi đã la lên

-Con có làm gì sai đâu, là em làm hỏng đồ của con mà. Mẹ yêu em hơn con phải không? Mẹ thở dài xoa đầu tôi:

– Mẹ yêu hai đứa như nhau mà. Nhưng nếu con mà biết nhường thì mẹ sẽ yêu hơn nữa. Tiếng khóc của em càng ngày càng to, át cả tiếng của mẹ. Mẹ đành quay ra ôm em vào lòng vỗ về. Còn tôi từ đầu đến giờ, nước mắt vẫn không hề ngừng rơi. Năm lớp 5 tôi thi trượt vào trường cấp 2 trọng điểm trong vùng. Mẹ nhìn tôi với ánh mắt thất vọng. Tối ấy, nhìn khuôn mặt tức giận của mẹ, tôi sợ sệt hỏi: