(iBlog.vn) Tôi là một chàng trai bình thường, sống trong khu tập thể cũ kỹ cùng gia đình. Chẳng có gì nổi bật…nên quãng thời gian học cấp ba của tôi cũng chẳng có nhiều “biến cố” gì to lớn. Bạn bè thì là một vài tên thân thân trong đội bóng cấp lớp, và không chơi nhiều với con gái, trừ Mèo.

1. Con phố nhà Mèo ở gần nhà tôi, đó là khu biệt thự lớn kín cổng cao tường mà chẳng một lần tôi dám đến chơi. Mèo xinh xắn, học hành cực kỳ ổn, và hay cười. Khi cô bạn mỉm cười, chiếc răng khểnh lấp ló khiến đôi lúc tôi phải nắm chặt tay mình lại để trấn tĩnh. Đó là điều kỳ lạ duy nhất mà tôi không thể nào giải thích nổi. Nhưng rồi tôi chẳng bao giờ nói chuyện nhiều với Mèo. Đơn giản vì tôi rất hồi hộp khi trò chuyện, nói loạn xạ hoặc lắp bắp không nên lời. Nhưng lý do khác, là giờ chơi nào, bọn con trai lớp tôi cũng xúm xít quanh bàn cô ấy để được nhìn thấy nụ cười đó. Họ kể những câu chuyện cười thú vị hay nói liên tục từ thời trang cho tới các giải Ngoại Hạng Anh lẫn các bộ phim Hàn đang hot. Tôi không biết nhiều đến như vậy, nên dĩ nhiên chỉ lặng lẽ ngắm Mèo từ xa, rồi xuống sân đá cầu cùng tụi bạn.

Một ngày, sau khi phụ mẹ dọn hàng ra bán, tôi leo lên xe đạp cắm đầu cho kịp tiết buổi sáng. Vừa đến đầu phố, nhìn thấy Mèo đang im lặng bên cạnh hai tên nhóc chạy xe kè theo. Một tên nói liên tục, tên kia thỉnh thoảng huýt gió phụ họa. Tôi không biết họ là ai, nhưng chạy xe lên và lớn tiếng gọi Mèo. Chiếc xe lạ ngó thấy rồi vù đi mất, để lại cô bạn mặt trắng bệch vì sợ hãi. “Đừng sợ nữa. Ngày mai để tui đến đưa Mèo đi học.”

Lần đầu tiên tôi thấy mình bình tĩnh như thế khi nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Mèo, và đó là lời đề nghị… dũng cảm nhất mà tôi dành cho một cô gái. Mèo không trả lời, chỉ đơn giản là mỉm cười.

Vậy là ngày nào tôi cũng dừng xe ngay đầu phố, nhẫn nại chờ cô bạn đến để cùng đi. Không có nhiều chuyện để nói, tôi chỉ biết kể cho Mèo nghe về việc con sáo nhà tôi đang tập nói, làng quê nghèo sát biển, và sự vất vả của mẹ tôi. Mèo ngồi sau lắng nghe, thỉnh thoảng cô bạn im lặng suy nghĩ hay mỉm cười khúc khích. Chỉ có vậy nhưng mỗi buổi sáng đến lớp lại trở thành những khoảnh khắc hạnh phúc mà tôi trông đợi mỗi ngày.

chet-hanh-phuc-2-1243-1399215830

2. Thỉnh thoảng, Mèo qua nhà tôi chơi. Hơi ngại vì nhà tôi chẳng có lấy một chỗ ngồi tử tế cho cô bạn, nhưng dường như Mèo không để tâm lắm đến việc đó. Mỗi lần ghé chơi, Mèo thường mặc cái váy chấm bi hồng, ngồi nghe mẹ tôi nói chuyện, lên sân thượng chung cư hóng gió, hay tập cho con sáo nhà tôi nói “Chào Mèo , nói chào Mèo đi!”. Tôi những lúc đó chăm chú giải bài toán khó, nhưng tự cười Mèo, bạn ấy không biết rằng con Sáo nhà tôi còn có thể nói nhiều câu “kinh khủng” hơn thế nhiều…

Hoàng Anh khều vai tôi, thì thầm:

– Dạo này thân với Mèo ghê hả?

Tôi cuống quýt đưa tay xua lia lịa mà cũng chẳng kịp hiểu sao mình lại phải sợ hãi điều đó. Hoàng Anh nhìn tôi thật tội nghiệp, nói gì đó rồi vỗ vỗ vai cười bỏ đi. Cầm chặt lá thư của Hoàng Anh trong tay, tôi lờ mờ hiểu ra điều mà cậu bạn nhờ vả. Hoàng Anh thật sự là một chàng trai trong mơ của bọn con gái, đẹp trai, chơi thể thao ngon lành và là thành viên đội tuyển chuyên Toán của thành phố. Đôi khi cậu ấy hay xuống chỗ Mèo ngồi chơi, tôi tế nhị bỏ ra ngoài vào lúc đó nên cũng chẳng biết họ nói về những gì. Nhưng nếu phải so sánh, thì có lẽ chẳng có ai hợp với Mèo hơn Hoàng Anh cả. Nghĩ tới điều hiển nhiên đó, tự nhiên tim tôi nhói lên. Nỗi lo lắng mơ hồ về niềm hạnh phúc chở Mèo đến lớp mỗi sáng tan biến khiến tôi siết chặt lá thư trong lòng bàn tay.