Các nick YM tối hù. Nó vẫn không từ bỏ, cố thủ ngồi trước máy, chờ đợi…

“Sky online: Chúc Quiet có một ngày mới tốt lànhJ”

Dòng chữ kèm với stt hiện trên màn hình khiến nó vui như muốn té khỏi ghế. Sky chính là người bạn làm quen với Quân qua nick YM của nó trên chuyên mục “Trang Sáng Tác” của diễn đàn Văn học. Sky bảo câu chuyện của nó thật hay nhưng cái kết sao buồn quá, sao không để cho tình bạn ấy mãi bền chặt chứ. Nó không trả lời câu hỏi này vì ngay cả bản thân nó-tác giả câu truyện cũng không thể lý giải được. Chắc tại cô đơn đã ngự trị trong Quân quá lâu, khiến mọi câu chuyện mà nó viết ra, đều có một kết thúc buồn!

afc3f5e5e2ab8c167321569e2faf811c7fe51a80

***

– Sao thức khuya thế? Mai đi học rồi, ngủ sớm đi chứ Quiet( Quiet là bút danh của Quân ở diễn đàn.

– – Mai là ngày đầu tiên nhập học nên cảm thấy có chút lo lắng, khó ngủJ

– – Không sao đâu. Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả.

– – Ừm. Mong là như vậy .Mà tại sao cậu cũng hay thức khuya thế Sky?

– – Tôi đang tập tành viết một câu truyện. Mải mê quá, không biết là đã khuya như vậy rồi. Cũng không tính oln nữa đâu, nhưng không hiểu sao lại vô thức đăng nhập. Qủa là thần giao cách cảm nhỉJ

Quân thầm mỉm cười. Dù rằng chỉ là lời nói đùa thôi cũng khiến nó cảm thấy hạnh phúc đến như vậy. Giua 2 người luôn tồn tại rất nhiều điểm chung: đều thích đọc sách, nghe những bản nhạc trữ tình và sáng tác truyện. Mặc dù chưa hề gặp nhau lần nào, và những thông tin mà hai đứa trao đổi chỉ là cái nick ảo, một vài thông tin nhỏ nhặt về cuộc sống hằng ngày của hai đứa. Nhưng chí ít Sky cũng biết tên thật của nó là Quân- Đặng Thanh Quân, còn nó thì nó chỉ biết người bạn kia là Sky mà thôi. Đơn giản chỉ có thế, ngẫu nhiên qua những mẩu trò chuyện, hỏi han quan tâm lẫn nhau, cả hai đều trở nên gần gũi và thân thiết. Sky trở thành người bạn mà nó yêu quý nhất- người bạn lấp đầy những khoảng trống cô đơn trong Quân suốt một khoảng thời gian dài. Dẫu thời gian quen biết là ngắn ngủi, và chỉ là một tình bạn ở thế giới ảo.

– – Quân ơi, dậy đi học thôi con.

– – Oáp…

Quân ngáp dài đầy mệt mỏi. Bàn tay vốn đã được ủ kín trong chăn ấm nệm êm, giờ thiếu điều muốn đông cứng thành đá trong tủ lạnh! Cái khí trời cắt da cắt thịt của miền Bắc thật khiến người khác muốn chết mà. Lười nhác cuộn tròn trong ụ chăn bông to tướng hình mèo kitty, uể oải không muốn nhấc chân ra khỏi giường một chút nào, nó lơ đãng đưa ánh mắt xẹt ngang mọi thứ trong phòng và “vô tình” , điểm nhìn của Quân dừng lại tại mặt giờ của đồng hồ quả lắc. Như có luồng điện chạy dọc sống lưng, Quân bật dậy, hét toáng lên, làm chấn động cả một mảnh không gian tĩnh lặng:” TRỄ GIỜ RỒI!”

– Thôi đi cô nương, tôi gọi nãy giờ mà có động tĩnh gì đâu. Còn không mau chuẩn bị đi học , la lối gì nữa hả. Hôm nay là ngày đầu tiên đấy nhá!

Như có tiếng sét vừa nổ đùng trong tâm trí của Quân” Phải rồi, là ngày đầu tiên nhập học tại một ngôi trường xa lạ. Nếu bình thường thì không sao, nhưng hôm nay mà đến trễ thì…” Quân không dám nghĩ tiếp nữa, mau chóng chuẩn bị mọi thứ thật nhanh. Có thể nghe rõ được tích tắc của đồng hồ đang thúc giục nó. Lao với tốc độ ánh sáng xuống lầu, không quên cắp theo bánh sandwich và phần ăn trưa bỏ vào cặp táp, Quân chào bố mẹ rồi phóng như điên ra khỏi nhà!

– Chuyến cuối, may quá!

Dốc toàn bộ sức lực cuối cùng để lao vào chuyến xe bão tố, nhưng hỡi ôi, cánh cửa xe như dửng dưng trước nỗ lực của Quân, cứ thế đóng lại và không quên “níu” luôn vạt áo dài thướt tha của nó, khiến nó luống cuống ngã nhào .

– – Bác tài, mau mở cửa xe, có người bị kẹt!

Một giọng trầm ấm nhưng âm vực chấn động khiến mọi người đều quay lại nhìn.”Két”. Cánh cửa hé mở đôi chút đủ cho nó thu vén lại tà áo phiền phức. Chuyến xe không chút chờ đợi, lại tiếp tục lao thẳng về phía trước khiến Quân mất đà, lảo đảo về phía trước. Cảm giác lạ lẫm, êm ái chứ không phải đau điếng như nó tưởng tượng khi phải tiếp xúc với nền xe, Quân ngẩng mặt lên và bắt gặp khuôn mặt của người con trai đó, đang ở cách mặt nó chỉ vài cm. Ánh mắt của người ấy không chút cảm xúc, cánh tay vững chãi đưa ra đỡ lấy thắt lưng nó. Quân chợt nhận thấy tư thế ái muội của hai người lúc này, đỏ bừng mặt, vội vàng đứng thẳng người dậy, chỉn chu lại tổng thể, nhìn bâng quơ đi đâu đó và nói thật to như đang chửi vào mặt người khác:

– – CÁM ƠN.

” Trời, sao mình vô duyên dữ”

Mải với suy nghĩ quái dị đó, Quân đã đến cửa lớp lúc nào không hay. Trước biết bao sự ngỡ ngàng, tò mò của mọi người, tim nó đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Quên cả phần cơ bản là giới thiệu về bản thân , nó đi thẳng về chỗ trống phía cuối lớp trong phong thái ” ung dung” nhất.Vừa an vị tại chỗ ngồi, cảm giác như có một luồng điện xẹt ngang sống lưng, làm nó nổi hết cả da gà. Như có linh tính mách bảo, nó liếc mắt nhìn sang bên cạnh. ” Anh chàng xe bus!”. Nội tâm dậy sóng, tiếng nói vừa thoát ra khỏi cửa miệng, Quân xấu hổ đến mức muốn độn thổ! Còn cậu ta vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra. Đưa tay về phía Quân, cậu nở một nụ cười thân thiện:

– – Chào bạn. Mình là Thiên. Chúng ta làm bạn tốt của nhau nhé.

Nó nhủ thầm ,tại sao trên đời này lại có thằng con trai kì lạ đến vậy chứ, tự nhiên như ruồi hà. Quân cảm thấy như mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía nó, không khí trở nên ồn ào vì những tiếng xì xầm to nhỏ