(iBlog.vn) Làm bạn cũng được mà, có thể chém gió hàng giờ, có thể lắng nghe chuyện của nhau, còn có thể cùng đi chơi… với những người bạn khác…Nói chung không nhất thiết phải là người yêu, nếu chuyện không thành, cũng có thể làm bạn. Tôi thường tự nhắc mình như vậy, kiểu như một cách tự an ủi bản thân, cũng chẳng đỡ buồn đi là mấy, nhưng rõ ràng cụm từ “trở thành bạn” nó làm hai chữ “chia tay” bớt nặng nề đôi chút, dù chỉ đôi chút thôi…

7fef4691-583d-498e-a2e7-8a3512728457

***

– Hôm nay không đi làm hở cu?

– Hỏi ai? Tôi hay “cu”?

– Vớ vẩn, hỏi chú chứ ai nữa…Không đi làm kiếm tiền lấy vợ à? Suốt ngày cày cuốc mấy cái game online như bọn trẻ trâu

– Im đê, lải nhải sút cho phát giờ…

Đấy là khoảng 3 tháng sau khi chia tay, tôi với “nàng” vẫn nói chuyện như chưa có gì xảy ra, chém đủ thứ chuyện trên đời, trừ chuyện tình cảm ra, tất nhiên. Nàng vẫn thói cũ, lên giọng xưng chị gọi tôi bằng chú, mặc dù bằng tuổi nhau nhưng tính tháng thì tôi vẫn lớn hơn, nghĩ cũng cú thật, tôi chỉ toàn nói trống không. Thật sự cũng chả biết xưng hô thế nào mới đúng, ngày xưa còn yêu nhau cũng chẳng có “anh” có “em” bao giờ, lịch sự nhất thì “cậu, tớ” kiểu học sinh cấp 3. Người ngoài nhìn vào, cho tiền cũng chẳng tin chúng tôi đang yêu nhau, mà có lẽ người trong cuộc như tôi, đôi lúc cũng còn thấy chông chênh niềm tin nơi người mình yêu, huống gì…

lam-ban-cung-duoc

– Ngon nhở, lại chài được thằng nào rồi.

– Hơ, đếch liên quan, chú chẳng hay chúc chị lấy chồng sớm còn gì.

– Thế là xác định thật đấy à, tội nghiệp thằng nhỏ.

– Nói vậy, còn lâu mới lấy chồng.

– Ừ, thằng kia nó cũng có ngu đâu mà…

– Ê, chán sống à ?

Khoảng 6 tháng sau, nàng có người mới. Tôi chỉ nghe phong thanh thế, cũng chẳng muốn tìm hiểu kỹ hơn. Cảm thấy có chút gì đó không thoải mái, mà cái thứ gọi là tình cảm, thật vô cùng phiền phức, không phải thứ bảo bỏ là bỏ được. Thế là tôi đành cam chịu, đeo cái thứ cảm giác bực bội ấy suốt mấy tháng trời. Phiền phức thực sự là ở chỗ, tình cảm cũng không phải thứ muốn có là có được ngay. Tôi gặp được vài ba cô gái, nhờ trời, so với cô người yêu cũ của tôi, cô thì xinh hơn hẳn, cô thì khéo tay, chịu khó, nấu nướng, may vá gì cũng biết.

– Kinh nha, có gấu mới nha…

– Hóng ở đâu thế.

– Không phải giấu, chị có đầy tai mắt

– À, mới quen thôi…

– Thế đã abcxyz chưa ?

– Rảnh nhở ?!

Tôi chẳng phủ nhận việc mình có người yêu mới, nhưng thực tế lại chẳng thật sự tiến tới với cô nào, tất cả mối quan hệ chỉ dừng lại ở “mới quen”. Bạn tôi nói “Khi nào mày thôi so sánh người ta với em người yêu cũ thì mới yêu thật lòng được”. Chắc thằng dở đấy nó nói đúng !

– Ê, tôi hỏi cái này…

– Hôm nay va đầu vào đâu à, biết thưa gửi từ bao giờ thế…?

Một trong số ít những lần nói chuyện nghiêm túc của hai chúng tôi, là về chuyện tình cảm hiện tại của nàng. Chia tay ? Hay tiếp tục ? Đem chuyện này ra hỏi người yêu cũ, kể cũng hơi buồn cười. “Chia mẹ nó tay đi, yêu thằng dở ấy làm giề ?” Những câu như thế, có lẽ không thích hợp lắm để nói ra vào lúc này. Bởi vậy, tôi cố chọn những câu nghe có vẻ “lịch sự” hơn, nhưng cũng ít “chân thành” hơn để nói. Tôi chẳng biết được nhiều về chuyện tình cảm của người khác. Cái duy nhất tôi biết, chỉ là một phần nhỏ của chuyện yêu đương, và chia tay là điều chẳng ai muốn nó xảy ra…

Thực sự yêu một ai đó dài lâu không phải là gánh nặng, mà là một trải nghiệm đáng quý, thời gian biến một người từ xa lạ thành thân quen có lẽ là khoảng thời gian đáng để nhớ về nhất trong cuộc đời một con người, cho dù là bất cứ ai đi nữa… Mong cho người mình yêu luôn hạnh phúc, thật lòng mà nói tôi chả thể nào cao thượng được như thế. Nhưng người con trai kia, người sẵn sàng dành cho cô gái tôi từng yêu mọi điều tốt đẹp nhất, chắc chắn cũng như tôi, không mong đợi hai từ “chia tay”.

– Tôi rất là ngưỡng mộ mấy cặp đôi yêu nhau dài lâu, không phải vì họ giỏi chịu đựng lẫn nhau, mà vì họ thực sự kém cỏi trong việc phải xa nhau… Luôn có thể bắt đầu lại từ đầu với một người nào đó khác, nhưng cũng có lúc chỉ cần bỏ qua mọi thứ và bước tiếp, thế thôi…