Một ngày trong núi, ngàn năm nhân gian. Nàng tên Ly Nhi, đã ở trong núi Trường Bạch này không biết bao nhiêu năm rồi. Nàng chỉ còn nhớ ban đầu khi thừa tướng Tỷ Can của nhà Ân ra lệnh hỏa thiêu giết sạch người trong tộc, chỉ một mình nàng thoát được, trốn vào trong núi Trường Bạch từ đó tới giờ.

Đúng vậy, nàng là một con hồ ly, một con hồ ly đã tu luyện không biết bao nhiêu năm. Nàng nhớ mình từ một con hồ ly bình thường tu luyện cho tới ngày hôm nay có khả năng biến thành người, theo lời các tiền bối, như vậy hẳn đã có đạo hạnh ngàn năm rồi. Nhìn đỉnh núi phủ đầy tuyết đã đóng băng ngàn năm kia, nàng khẽ thở dài một tiếng, một ngàn năm, chẳng lẽ mình đã ở nơi gọi là hồ Hàn Tinh trong núi Trường Bạch này tu luyện cả ngàn năm rồi sao?

Trong núi tịch mịch quanh năm suốt tháng quả thực khiến nàng buồn chán chết đi được. Nàng vẫn thích trượt trên hồ Hàn Tinh luôn luôn đóng băng kia, ngắm nhìn khuôn mặt mình được phản chiếu trên mặt băng lóng lánh đó. Dung nhan nàng có lẽ không đẹp tới mức khuynh thành khuynh quốc nhưng cũng thật thanh tú động lòng người.

Nàng thường xuyên nghĩ, sao mình không đẹp bằng một nửa Đắc Kỷ tỷ tỷ năm đó nhỉ?

e3cd066fc891ba548250b93447bca1ac-d7y5vro

– Ly Nhi, Ly Nhi.
Tiếng gọi của ca ca nàng vang lên sau lưng, y đuổi theo gõ đầu nàng một cái, đau quá.

– Biết ngay tới đây thể nào cũng tìm thấy muội mà. Nào, hôm nay huynh xuống thôn dưới chân núi mua cho muội ít bánh ngọt, huynh biết muội thích ăn nhất những thứ này.
Nụ cười của ca ca vẫn luôn cởi mở như vậy, tựa như tia sáng mặt trời ấm áp phương đông. Hơn một ngàn năm nay, y vẫn luôn ở bên nàng, chưa bao giờ rời khỏi.

– Đi thôi, Ly Nhi.
Ca ca nhìn nhìn hàn tinh ngàn năm giữa hồ băng trên đỉnh núi tuyết, kéo nàng về chỗ ở của cả hai, vừa đi vừa nói:
– Huynh đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, muội thích chơi trên hồ băng cũng đượng nhưng ngàn vạn lần đừng tới gần hàn tinh ngàn năm. Hàn khí của nó sẽ làm hỏng đạo hạnh của muội. Muội đã tu hành hơn ngàn năm, không thể để tổn hại được.

– Được rồi, muội biết rồi mà, ca ca. Huynh đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rồi. — A, cái gì thế kia?
Mỗi lần ca ca nói tới chuyện này nàng đều cảm thấy phiền toái. Đột nhiên, xa xa trên mặt tuyết, một thân hình màu xanh khiến nàng chú ý.

Y đã bị đông cứng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh mét.

Nàng cùng ca ca mang y về nơi ở của họ, cho y uống một bát nước gừng còn nóng. Sắc mặt y chậm rãi phục hồi sắc máu, không ngờ lại là một chàng trai cực kỳ tuấn tú.

– Đây là vùng đất lạnh lẽo nhất, ngoại trừ thợ săn và người hái sâm ra hiếm khi có người tới. Một thư sinh như ngươi sao lại ở đây?
Ca ca hỏi y.

Khuôn mặt chàng trai đó lộ vẻ khó khăn:
– Không dám giấu hai vị ân nhân, tại hạ vốn là một thư sinh ở gần núi Trường Bạch, vốn định thời gian tới sẽ lên Trường An dự thi nhưng gia cảnh cũng chẳng dư dả gì, không có tiền đi đường. Thế nên tại hạ mới nghĩ tới việc lên núi thử vận may xem, nếu có thể tìm được một cây nhân sâm hay may mắn săn được một con sói, bán da sói cũng thừa tiền đi đường rồi.

– Cái gì, săn sói sao?
Ca ca từ trên ghế nhảy dựng lên khiến nàng cười lớn. Mặc dù nàng gọi y là ca ca nhưng thật ra nàng và y không phải đồng loại, y là một con sói, một con sói tu hành ngàn năm.