Cái nắng hanh vàng của một chiều mùa hạ làm lòng người nao nao quá. Tôi thả người trên cái giường trang trí màu thủy lam, căn phòng như một làn biển trong xanh mát rượi. Tôi ngẫn ngơ nhìn trần nhà, màu thủy lam đập vào mắt, vừa làm mắt tôi long lanh sóng nước vừa như thổi vào lòng tôi từng đợt khô rát.

Tôi lại ngồi dậy đến bên gương , soi bóng mình trong ấy, tôi đưa tay sờ lên đôi mắt mình. Gió chợt lay ngoài cửa sổ, lướt nhẹ qua mặt tôi. Tôi hoảng hốt nhắm đôi mắt lại, lại mở ra cái màu thủy lam vẫn long lanh kỳ lạ.

Đôi mắt thủy lam, có gì đó làm lòng tôi quặn lại. Lâu lắm rồi tôi chẳng dám ngắm mình trong gương, sợ lại bắt gặp cái đôi mắt ấy. Màu thủy lam tươi mắt, trong trẻo và cũng là một vết thương trong lòng tôi. Tôi chợt đưa tay lấy quyển album, gỡ nhẹ một tấm ảnh ra nhìn chàng trai trong ảnh, vẫn cái nhìn rạng ngời và nụ cười nồng ấm, cậu nắm tay tôi, chiếc khăn choàng trên cổ xệ xuống lộ ra thanh quản sạm đen.

105b4da614b34ec919817adf832b47697815e001
Đau quá, tim như có ai đó bóp nghẹt lại, một cảm giác khỏ thở đánh úp từ không khí. Giọt nước mắt trong suốt vươn trên tấm ảnh.
– Du…
Tôi gọi khẻ, tôi nhớ Du quá, nhớ từng ánh mắt, môi cười và cả cái nhăn mày cau có. Tôi chẳng còn nhìn thấy Du nữa, có một thời mặc dù nghĩ thế nhưng tôi vẫn không cảm đau như lúc này.

Du của tôi, một năm trước là một chàng trai có dáng người cao nhưng gầy, gương mặt phản phất nét trẻ con, ánh mắt màu thủy lam tươi mát. Tôi thích lúc Du cười, ánh mắt ánh lên tản ra một thứ gì đó kỳ lạ làm tôi thấy nhẹ lòng.

Tôi và Du lần đầu tiên gặp nhau, không phải gọi là tình cờ quá. Tôi là một cô gái thíc sự tĩnh lặng, tôi yêu cái vốn riêng mà ông trời ban tặng cho mình. Đó là những giây phút trải lòng mình với gió mây, không nói với ai nhưng xung quanh tôi vẫn thấy thật thoải mái. Du – là một cậu bạn từ một nơi khác chuyển đến, cậu ngồi gần tôi. Lần đầu tiên cậu làm quen tôi bằng một nụ cười tươi:
– Làm quen nhé!
Tôi nhìn cậu, một đôi mắt thủy lam thật đẹp, đôi mắt long lanh chờ đợi. Tôi nhìn đến độ cậu xoay người ra sau mới thôi, cậu quay lại nhìn tôi:
– Cậu không sao chứ?
– Không sao…cậu tên gì? – Lần đầu tiên tôi hỏi tên một người con trai. Du nhìn tôi, nghiêng đầu làm rơi một nữa chiếc khăn choàng cổ màu nâu sậm.
– Tớ là Du, Du của những bước lữ hành….
Tôi gật đầu, rồi nhìn ra cái nắng chiều hanh vàng mùa thu, buông nhẹ một câu:
– Những bước chân cô đơn….
Du ngạc nhiên nhìn tôi hồi lâu rồi bỗng lấy từ trong cặp ra một cây viết đưa cho tôi, tôi nhìn cậu:
– Làm gì?
– Tôi thích câu cậu vừa nói…làm một bài thơ cho tớ nhé?
Tôi mỉm cười, nhìn vẻ mặt của Du:
– Tớ không phải là nhà thơ…tớ sẽ viết nếu có thể…
Du gật đầu, bỏ cây viết vào tay tôi.
– Nhớ dùng cây viết này nhé…cậu tên gì?
– Hạ Vân.

Du trầm trồ một lúc khen tên của tôi đẹp. Tôi bất chợt khúc khích cười, cảm thấy không tệ lắm.

Những buổi chiều cuối thu, những chiếc lá rơi đầy trên đường. Du dẫn tôi qua những con đường dày lá nhất, chúng tôi sóng vai bên nhau. Từ bao giờ rồi tôi quen có Du bên cạnh, đơn giản chỉ cùng nhau chạy dưới mưa, hay tranh nhau một cây kem lạnh. Du vẫn có rất nhiều bạn trong lớp, nhưng cậu vẫn không quên cùng tôi làm những trò vô bổ. Chúng tôi cười khúc khích, nhặt những chiếc lá cho gió mang đi. Du nhặt một chiếc lá nhỏ, đứng nép vào một hiên nhà tránh mưa. Cậu thả chiếc lá trên dòng nước, chiếc lá bồng bềnh một lúc rồi cũng chầm chậm trôi đi.