(iBlog.vn) Hắn nghĩ nó cũng yêu hắn, thứ tình yêu không cần nói. Nó thì biết chắc hắn yêu nó, thứ tình yêu chỉ từ phía hắn mà không cần nó khẳng định để nó dễ có cái cớ bao biện cho mọi hành động của chính nó.

***

Nó và hắn quen nhau từ cái thời còn là sinh viên năm đầu. Những bỡ ngỡ, dè dặt, ngô nghê của sinh viên năm đầu là chất xúc tác để hai đứa có cảm tình với nhau. Nhưng cái thứ tình cảm mà hắn cảm nhận được như muốn phá vỡ lồng ngực hắn, khiến hắn thao thức hàng đêm, suy nghĩ và cả toan tính.

Bao năm hắn cứ lặng lẽ bên nó mỗi khi nó cần. Dù nó bỗng dưng quát tháo hắn rồi yêu cầu hắn đến bên nó thật nhanh, ngồi đây, ngồi kia vì nó hắn cũng chạy ngay đến. Thậm chí có lần nó đang ở tận Hải Dương, hắn Hà Nội, nó gọi hắn chỉ để mang cho nó một tờ giấy trong đêm mưa, để sau đó hắn lại lủi thủi về trong gió không một lời cảm ơn hay một sự xúc động.

Hắn nghĩ nó cũng yêu hắn, thứ tình yêu không cần nói. Nó thì biết chắc hắn yêu nó, thứ tình yêu chỉ từ phía hắn mà không cần nó khẳng định để nó dễ có cái cớ bao biện cho mọi hành động của chính nó.

693ca1f0-38de-4978-bb72-1c5ae1136aef

Có lần tụi bạn hắn bắt gặp nó đang tay trong tay cùng một anh chàng đi mua sắm. Vì thằng bạn khờ khốn khổ mà tụi bạn hắn đã phải vất vả về tận nơi, rước hắn để hắn có thể chứng kiến tận mắt mà chịu từ bỏ cái tình yêu mà tụi bạn hắn gọi là “thứ tình yêu khốn khổ” ấy đi. Và tất nhiên hắn cũng rơi vào tình trạng thất tình như bất kỳ kẻ si tình nào, say khướt, khóc lóc, vật vã…hắn nếm đủ cả.

Nhưng hắn đúng là hết thuốc chữa. Say rồi lại tỉnh, khóc rồi cũng thôi, vật vã rồi đứng lên. Những chuỗi ngày mà tụi bạn hắn nói hắn như giúp việc, như xe ôm bên cạnh nó lại như ngày nào.

Một ngày đầu đông, cái se se lạnh mới chớm mon men từ mặt hồ lên từng ngọn cỏ. Hắn và đám bạn cafe ven hồ. Sóng hồ gợn lăn tăn theo làn gió hiu hiu. Một bên thì tịnh mịch đến nên thơ, nhưng chỉ cần nhìn sang ngay bên cạnh, đường phố ồn ào, chen chúc, hết xanh lại đỏ, hết dừng lại đi. Sự đối lập tương phản đến rõ nét khiên con người ta muốn bỏ quên thực tế cũng là thứ xa xỉ.

Hắn lại bắt đầu chuỗi than vãn của bản thân hắn với câu mở màn “tao khổ quá mày ah”. Mỗi người dí đầu hắn một cái rồi đồng thanh “khổ cái đầu mày ý”. Màn chào hỏi lần nào cũng như lần nào. Những câu chuyện xung quanh những cuộc tám của cánh mày râu toàn những câu lãng xẹt. . Khi mọi thứ tự nhiên trùng xuống rồi đi vào hồi kết để chào nhau ra về, câu chuyện lại được khởi động một cao trào mới.

Hắn, hắn phải thay đổi, mấy năm rồi, không thể chỉ ì ạch rồi mà ngồi kêu khổ được. Kết thúc chuỗi ngày đó thôi.

– Ê, mày vẫn yêu nó đến vậy hả?

– Uhm, tao không biết thế nào nữa, nhưng tao không thể nào ngừng yêu nó.

– Mày vẫn là tên tay sai tận tụy của nó ah.

– Uhm, biết sao được, tao vẫn không thể từ chôi dù cố tập.

– Vậy chúng ta sẽ nghĩ cách làm cho tới nơi, tới chốn. Được ăn cả, ngã về không, mày nghĩ sao???

– …

Hắn đồng ý.

Ngay lập tức hàng tá kế hoạch được đưa ra để hắn có được nó hoặc thôi không theo đuôi nó mà tự cho mình một lối đi khác.

Một kế hoạch hoàn hảo được đưa ra, tất cả tụi nó đều cho rằng nó cần một sự bứt phá và một sự khẳng định mà bấy lâu nay luôn thiếu từ hắn.

Mỗi ngày một con gấu bông, một bông hoa hồng, một giờ, một địa điểm, một tháng.

Thật khớp là ngày bàn chuyện cách ngày 8-3 đúng một tháng.

Kế hoạch nhận được sự nhất trí tuyệt đối và sự rụt rè từ phía hắn. Tụi bạn hắn chạy khắp nơi tìm mua gấu xinh, tiệm hoa đẹp và…

Kế hoạch được thực hiện ngay ngày hôm sau, tất nhiên là không tên người gửi, không tiết lộ bí mật. Y như trong phim.

Nó tuyệt nhiên không chút ý kiến gì chia sẻ cho hắn về sự việc này, dù đôi khi hắn cũng chót tò mò mà để lộ sự thám thính. Tất cả chờ đợi trong hồi hộp.

Một tháng cũng nhanh chóng qua đi. Ngày ấy rồi cũng đến. Ai cũng chúc cho đôi trẻ sau bao năm nên duyên.

Sáng 8-3. Hắn nóng ruột. Hắn phá kế hoạch. Kế hoạch là sáng hôm đó, hắn cùng một bó hoa hồng cực lớn, một em gấu cực yêu, hắn sẽ ngỏ lời với nó khi nó mở cửa chào buổi sáng.

Nóng vội. Ai cũng mắng hắn nóng vội. Nhưng hắn nóng vội thì vẫn cứ nóng vội. Thay vì đợi nàng mở cửa chào buổi sáng, hắn lại đến quá sớm, từ khi trời còn tang tảng. Hắn ấn chuông, tay hắn hơi run run, chân hắn như không có xương nữa, nó muốn nhũn ra, tim hắn thì loạn nhịp khỏi phải nói. Cái giây phút thiêng liêng mà hắn đếm bằng giây, bằng phút, bằng giờ, bằng ngày, bằng nhiều ngày cuối cùng cũng đã đến. Hắn tin vào sự lãng mạn đến chết người mà hắn đã cố gắng cả tháng qua, hắn tin tình cảm mấy năm của hắn và nó đến giờ này phải trên cái thứ gọi là tình bạn rất nhiều. Chất xúc tác, chất điều vị hắn cũng đã nêm nếm thêm để món ăn tình cảm của hắn và nó được đặt tên.

Mỗi lần nhấn chuông hắn lại như bóp nghẹt thêm con tim mình lại từng chút vì hồi hộp, vì chờ đợi. Hắn tự trấn an mình rằng nó đang say giấc nồng, trong đó hắn là chàng bạch mã mà nó đang chờ đợi. Ngay đây thôi, khi nó tỉnh giấc, chàng bạch mã của nó thật sự sẽ xuất hiện. Lại như phim, như truyện, giờ chỉ mong một kết thúc có hâu.
Nó mở cửa, đôi mắt còn he hé vì chưa tỉnh ngủ hẳn. Phía sau nó, một bóng dáng, một giọng nói, một sự ân cần…của một người đàn ông. Hắn như chết đứng. Mồm hắn, cổ họng hắn khô như muốn chết. Toàn thân hắn như vừa bị niệm thần chú đông cứng.