– Ô, cái bạn gì gì mập mập ngồi kia tên là gì ấy nhỉ?

Tôi quay ra nhìn đá đưa một phát từ đầu đến chân cái con người vừa hét lớn bên tai. Ừm…đúng rồi, đúng cái thằng này mới hôm qua soi mói, thọc mạch mình trong buổi họp nhân viên đây mà. Giờ nó còn đứng đây giả bộ thân thiện, bộ mặt sở khanh lại thêm cái giọng nói khùng khùng điên điên không giống ai.

Tôi hờ hững đáp, thậm chí còn không quay ra nhìn mặt hắn.

– Tên là Chi. Nguyễn Thị Mai Chi, người Hạ Long, 24 tuổi, là phiên dịch mới của công ty.

Tôi đang nghĩ là hắn sẽ phải thẫn người một lúc rồi mới đáp trả nhưng bỗng giật mình, có một bàn tay đưa ra trước mặt tôi,kèm theo đó là một nụ cười khá là “gian xảo”.

– Ờm. Chào Chi. Mình là Hưng.

Tôi nhìn xuống bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, tay quơ lấy cái thước, “đốp” một phát vào tay hắn rồi cắm mặt vào máy tính, nói:

– Ờ…chào đồng nghiệp.

Hắn lại nhìn tôi với con mắt ngờ vực, rụt lại cái tay và nhăn nhó

– Cách chào hỏi bạn mới kỳ zậy ta?

Tôi ngẩng mặt lên, lừ cái mắt rồi lại quay đi, ra kiểu “cha này phiền ghê”

– Thế ông muốn phải chào hỏi như nào? Ôm hôn nhau thắm thiết à ông già?

– Ô …gái..gái hơi bị hung hăng nha gái. Tôi thấy thích gái rồi đấy. Like một cái cho câu nói vừa nãy.

Vừa nói hắn vừa giơ cái ngón tay cái cong quèo quẹo, đúng cái hình nút like trên “phây búc” ra trước mặt tôi. Rồi hắn quay ngoắt người đi.

Tôi nhếch mép rồi nghĩ bụng “đúng là tên rồ”.

Bỗng nhiên, nghĩ thế nào đi được một nửa quãng đường từ cửa công ty vào đến bàn làm việc của hắn, cũng cỡ đâu khoảng hai hay ba mét gì gì đó, hắn lại quay ra.

– Mà tôi không có phải ông già nha. Tôi sinh năm 90, tôi mới 24 tuổi thôi, còn chưa lấy vợ nhá. Già đâu mà già.

– Ờ, biết rồi. Nói xong chưa. Tôi còn có việc phải làm. Ông làm nhảm hoài vậy ông.

Mặt hắn bắt đầu chảy dài xuống rồi đi vào. Từ lúc đấy, không thấy hắn bén mảng ra chỗ tôi lần nào nữa. Trừ mấy lần dưỡn dẹo qua lại mấy nhát, liếc liếc ngó ngó thấy tôi đang mải miết với đống hợp động, tài liệu, website lại chạy vào.

Cho đến chiều, gần giờ tan sở,hắn chạy ra bàn tôi, ôm theo cái lap top.

– Chi…Chi. Cho Hưng “phây búc” của Chi đi. “Ạt phờ ren” nói chiện cái coi.

Tôi quay ra nhìn cái điệu bộ, khuôn mặt nhe cái răng tức cười ghê gớm. Tìm tìm gõ gõ cái tên “Chum Tí Ti”. Hắn nhìn thấy cái nickname của tôi như thể vớ được vàng, cười một cách sung sướng và sảng khoái

– Á…ha…”Chum Tí Tí”. Lấy cái tên chi mà mắc cười rứa. Nick là tí ti mà sao người lại không tí ti zậy trời?

Cái giọng con trai gì đâu mà nghe như thím, điệu cười thì cứ như heo bị cắt tiết. Tôi quay ra cười chừ rồi nạt nộ:

– Thôi đi thím già. Thím nói câu nữa tôi bưởng cho bể mỏ, vỡ a lô à nha.

Hắn giật mình, lấy hai tay che miệng gấp.

– Con gái gì mà dữ zậy. Giỡn thôi mà.

Sau lần “ạt phây búc” đó, hai đứa tôi chính thức là bạn, không chỉ là bạn theo nghĩa ảo mà còn là bạn theo đúng nghĩa của ngoài đời thật.

Hưng là dân gốc ở Sài Gòn, hắn là một nhân viên kinh doanh của công ty nên không bị gò bó thời gian, có khi cả tuần mới thấy mặt hắn một lần. Nhưng dạo này hắn tích cực đến công ty hơn, và cũng tích cực nói chuyện với tôi hơn.

Tôi biết hắn đang yêu một cô nàng kém hắn ba tuổi, vẫn còn đang đi học. Cô nàng này tên là Linh, cũng là gốc Sài Gòn nốt. Dạo gần đây, tôi thấy hắn hay tâm sự chuyện tình cảm với tôi. Hắn kêu than về người con gái hắn đang yêu trẻ con, hay ghen, không biết hiểu cho công việc của hắn. Bỗng dưng, chỉ ngồi nghe hắn tâm sự thôi mà tôi lại muốn chửi hắn ghê gớm. Muốn chửi hắn là thằng sở khanh, thằng vô trách nhiệm..bla..bla. Nhưng suy cho cùng thì chuyện yêu đương để dẫn đến sự chán nản đâu chỉ là lỗi của một người.

Hắn là dân Sài Gòn, sống không phải khá giá, vì hắn ra ngoài tự lập, tự thuê nhà, tự kiếm sống, không ở chung với ba mẹ. Tối nào cứ rảnh là hắn lại chạy qua nhà đưa mẹ hắn đi ăn uống, ngày nào cũng gọi điện hỏi han mẹ, nhà có chuyện gì cũng đến tay hắn lo, cùng sinh năm 90, thấy hắn như vậy, tôi bỗng chột dạ.