Vào đêm mưa tầm tã và rét mướt, bóng dáng một cô gái trẻ bồng đứa bé mới sinh xuất hiện trong làn mưa lớn. Bước chân cứ dồn dập, giẫm nát đám cỏ hoang bên dưới. Rồi cô gái đó dừng lại, đưa mắt nhìn hai bên, mưa xối vào mắt làm cay xè nhưng cô vẫn thấy được thấp thoáng những ngôi mộ nhỏ nằm im lìm trong làn mưa buốt giá. Không suy nghĩ nhiều, cô gái liền đặt nhanh đứa bé đang ngủ trên tay xuống đất. Bất ngờ vì những giọt mưa tuôn vào mặt, đứa bé choàng tỉnh và bắt đầu bật khóc.

Nhưng người mẹ trẻ chẳng mấy để ý và cứ thế quay gót bước đi thật nhanh, bỏ mặc tiếng khóc đòi mẹ của đứa con. Bóng dáng cô gái trẻ khuất dần trong mưa lớn. Dưới đất đứa trẻ đáng thương vẫn cứ khóc.

Đêm ấy mưa thật lớn, tiếng mưa vô tình át đi tiếng khóc xót xa của đứa trẻ bị bỏ rơi bởi người mẹ nhẫn tâm.

Ngọn đồi trong mưa ướt át như muốn khóc theo…​

Những tia nắng đầu tiên chiếu rọi lên ngọn đồi, sau một đêm mưa mọi vật trở nên tươi mát hơn. Phía xa, có người đi về nơi có nhiều nấm mộ nhỏ, là một bà cụ lớn tuổi độ chừng ngoài tám mươi. Chợt bà đứng lại, giương đôi mắt nhăn nheo nhìn trên nền cỏ gần đó. Đứa trẻ đêm qua nằm im, không hơi thở, toàn thân nhỏ bé trắng bệch, mềm nhũn, không cử động nữa. Nó đã chết.

Bà cụ đến gần bế đứa bé lên. Bà lắc đầu thở dài và bắt đầu công việc hằng ngày của mình, chôn cất đứa trẻ tội nghiệp đó. Xót xa nhưng bà không khóc có lẽ vì những chuyện như thế đã diễn ra quá nhiều trên ngọn đồi này.

Rất nhiều đứa trẻ không quen biết nhưng lại được chôn cất chung trên ngọn đồi bình yên đó. Ngọn đồi của những ngôi mộ không tên.

wall_love_for_you__d_by_analaurasam-d5yieny

***​

Dọc con đường lên thị trấn nhỏ, chiếc xe hơi đen chạy chậm chạp. Trong xe, có một người đàn ông ngồi lái, bên cạnh là cô gái trẻ đưa mắt nhìn thẩn thờ cảnh vật xung quanh. Thật buồn chán!

“Cháu thấy thế nào Lưu Ly? Tâm trạng thoải mái chứ?” – Người đàn ông chợt lên tiếng.

Lưu Ly chẳng buồn đáp lời. Người đàn ông cười, tiếp:

“Sao vậy? Còn giận cậu vì đã đưa cháu đến đây à?”

Lưu Ly trả lời mắt không nhìn cậu:

“Cháu đã bảo không muốn đi đâu cả thế mà cậu lại ép cháu đến nơi hoang vu nhàm chán này. Lẽ ra giờ này cháu đã ở bệnh viện và xử lý nó rồi!”

“Nó” ở đây là Lưu Ly ám chỉ cái thai một tháng của mình. Lưu Ly và người bạn trai quen nhau một năm và trong lần đi chơi xa cả hai vượt quá giới hạn để rồi một tháng sau cô biết mình mang thai. Lưu Ly báo tin cho cậu bạn trai và chua chát nhận được câu trả lời: “Xin lỗi, anh chưa muốn làm cha quá sớm!”.

Lưu Ly cho hắn một cái tát vào mặt. Thế là chấm hết, cắt đứt mọi thứ.

Dù gia đình khuyên hãy giữ lại đứa bé nhưng Lưu Ly nhất quyết đòi bỏ nó. Nhiều lần cô định đến bệnh viện phá thai nhưng không thành. Bị nhốt trong nhà, Lưu Ly lại nghĩ ra cách nhịn ăn. Cô nhìn bụng mình và nghĩ “Nếu không thể bỏ mày thì tao và mày sẽ cùng chết!”.

Trước tình hình đó, người cậu của Lưu Ly đưa cô đến một nơi với lời hứa, nếu sau khi trở về, Lưu Ly vẫn còn ý định phá thai thì gia đình sẽ không ngăn cản nữa. Nơi mà cậu cô nói chính là ngọn đồi hoang vu, vắng vẻ nhàm chàn này đây.

Trở lại thực tại, cậu Lưu Ly bảo:

“Lưu Ly, có những chuyện nếu không suy nghĩ kỹ sẽ hối hận!”

“Cháu chỉ biết rằng, bỏ cái thai là điều đúng đắn! Cha nó đã không thừa nhận, thì nó ra đời làm gì?” – Lưu Ly lạnh lùng.

“Vậy còn cháu? Cháu là mẹ, lẽ nào cháu cũng không cần đứa con?”

Lưu Ly thoáng bất động vài giây rồi quay phắt đi:

“Không!”

Nghe vậy, người cậu chẳng nói gì thêm, lẳng lặng tiếp tục lái xe lên đồi.

Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng lại trước ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ. Người cậu mau chóng bước xuống, Lưu Ly hậm hực xuống theo.

“Đây là nhà người quen cậu. Cháu sẽ ở đây một thời gian. Người đó sẽ giúp cháu.”

“Giúp gì ạ?” – Lưu Ly nhăn mặt, giọng ngạc nhiên.

Người cậu không nói, chỉ mỉm cười ẩn ý rồi kéo cái vali đi về phía ngôi nhà. Lưu Ly chán nản bước theo lầm lũi.

Đẩy của bước vào trong, hai cậu cháu thấy một chàng trai cao ráo, đứng xoay lưng, đang lụi cụi làm gì đó ở trên bàn. Người cậu liền cất tiếng gọi như reo:

“Bất! Cậu và Lưu Ly đến rồi đây!”

Bất xoay lại. Anh chàng có cặp kính cận khiến Lưu Ly bất giác xuất hiện cảm giác thân quen đến lạ lùng.

“Cậu đến sớm hơn cháu nghĩ.” – Bất cười với người cậu xong nhìn sang cô gái bên cạnh – “Đây là Lưu Ly?”

“Phải, đây là đứa cháu gái cứng đầu cậu đã nói cho cháu nghe! Lưu Ly, đây là Bất!”