Mẹ ơi! Con đồng tính!
Ads Người người đi giày suno, nhà nhà đi giày suno! Giày nam suno chính hãng www.giaysuno.com
Ads ONECOIN là gì? Tại sao đồng tiền ONECOIN đang làm "khuynh đảo" cả thế giới?
Ads Săn vé giá rẻ mỗi ngày cùng Bay123.vn. Hotline: 0932 348 348
27/11/2015 2:00:43 | Thu Hằng | 85 lượt xem

Bố vợ gài bẫy thử lòng con rể và cái kết đẫm nước mắt
30 Tết năm ngoái, vợ chồng tôi lầm lũi dắt díu nhau ra đường
Trái đắng người đàn bà rơi vào cơn “say tình”
Phụ nữ khi yêu, muôn đời vẫn dại
Tôi rất ghét ba chồng

(iBlog.vn) Chưa bao giờ, chưa giây phút nào mẹ từ bỏ cậu dù cậu là đứa trẻ đồng tính.
Chấp nhận và yêu thương kẻ giống mình thì dễ, nhưng để chấp nhận và yêu thương kẻ khác mình là việc vô cùng khó.

***

Ngày cậu chào đời, bố và mẹ mừng đến rơi nước mắt. Bố ôm con trai còn đỏ hỏn, xuýt xoa không ngừng:

“Vậy là có người nối dõi tông đường rồi!”

Mẹ cười cười, không nói chỉ nhìn con đang ngủ trên tay bố bằng ánh mắt thương yêu.

Tuy mới sinh, nhưng đã nhận thấy rõ cậu xinh xắn giống con gái. Đến nỗi, họ hàng vào bệnh viện thăm cứ ngỡ đứa trẻ là công chúa chứ không phải hoàng tử.

“Chà, lớn lên chắc thằng này xinh gái lắm!”

Câu nói đùa của bà dì chẳng hiểu sao khiến lòng mẹ xuất hiện nỗi bất an mơ hồ. Ừm, chỉ một chút thôi.



Được một tuổi mấy, nét đẹp kỳ lạ nơi cậu rõ hơn qua đôi mắt to hai mí, chân mày đen dài thanh tú, sóng mũi thon và bờ môi chúm chím như nụ hoa. Đặc biệt, gò má cậu lúc nào cũng ửng hồng.

Mấy cô dì chú bác hai nhà thay nhau ẵm bồng cậu liên tục. có lẽ họ thấy thích thằng cháu “dễ thương quá chừng” này.

Còn mẹ, tất nhiên vẫn yêu con trai nhất nhưng nỗi bất an cứ nằm mãi trong lòng.



Ba tuổi hơn, cậu mới bắt đầu bập bẹ nói và đi được vài bước. Rồi điều khác thường đã xảy ra… Cậu thích mặc những chiếc váy đủ màu của em gái họ cùng tuổi. Đã vậy, cậu còn xỏ đôi chân nhỏ xíu vào chiếc giày cao gót của dì. Thấy thế, mọi người nảy ra một trò đùa nghịch. Họ mặc váy, mang giày búp bê cho cậu. Trong khi những người nọ vỗ tay rần rần vì cậu đứng e thẹn như công chúa thì mẹ lặng lẽ ở góc phòng nhìn con trai đang điệu đà. Hôm đó, không ai nhận ra nỗi lo lắng thoáng qua trên mặt mẹ.

christmas_splash_by_pamba-d5p3vro



Hai năm nữa trôi qua, đến lúc cậu vào học mẫu giáo. Mẹ mua cho cậu nhiều bộ đồ đẹp như áo thun, quần jean, quần short hoặc bộ sĩ quan không quân rất cá tính. Sáng mẹ đưa cậu đến trường, chiều lại đón về. Tuy nhiên, mẹ lấy làm ngạc nhiên vì sao cậu không thay đồ mới. Thường, trẻ em mẫu giáo có hai bộ mặc vào sáng và chiều.

“Sao con mặc áo y chang buổi sáng vậy?” Mẹ ân cần hỏi.

Cậu im lặng khá lâu, tính cậu từ nhỏ đã trầm, mới ngước nhìn mẹ đáp:

“Con không thích những quần áo đó. Con thích mặc áo dễ thương như các bạn nữ. Mẹ ơi, sao con lại không được mặc như thế?”

Câu hỏi ngây thơ của cậu khiến mẹ sững người trong chốc lát. Đôi mắt đảo liên tục, mẹ không trả lời con… Chiều hôm ấy, mẹ chẳng nói gì ngoài việc nắm chặt tay cậu, chậm rãi đi về nhà trong lặng lẽ.

Tuần nào, cậu cũng được nhận phiếu bé ngoan. Lúc đưa sổ cho mẹ, cô giữ trẻ nói:

“Cháu ngoan lắm chị ạ. Không bao giờ chạy nhảy, quậy phá, chọc ghẹo con gái như mấy em nam khác. Cháu luôn im lặng nhìn bạn bè hoặc có khi là chơi trò búp bê, làm cô giáo.”

Đối diện, mẹ chỉ biết cười cười.



Cậu vào lớp một vẫn với bản tính khép nép, nhu mì đó. Cậu ngại giao tiếp và hay lúng túng trước con trai. Cậu hầu như không có bạn. Cứ chiều về nhà là cậu lầm lũi lên phòng làm bài tập chứ không la cà phá phách – việc làm vốn có của của một thằng bé nhỏ tuổi. Thậm chí, bố còn sợ con bị tự kỷ nên bảo mẹ đưa đi khám. Bác sĩ xem qua hồi lầu rồi nói chẳng có dấu hiệu của chứng tự kỷ chỉ là cậu “quá hiền” thôi.

Bố thở phào nhẹ nhõm. Riêng mẹ, lo vẫn cứ lo.



Năm cậu mười tuổi, bố đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Mẹ và cậu ôm nhau khóc hết nước mắt. Nhờ họ hàng hai bên khuyên nhủ, sau cùng cả hai cũng đứng dậy, tiếp tục sống. Nhà chú khá giả, hứa sẽ chu cấp tiền nuôi cậu đến mười tám tuổi. Dẫu vậy, mẹ vẫn muốn tự mình nuôi con nên mở cửa tiệm tạp hoá nhỏ, đồng thời nhận làm hoa. Cậu cũng giúp mẹ. Tuy là con trai nhưng cậu làm khéo và nhanh hơn cả mẹ. Đôi tay thon dài cứ thoăn thoắt…

Người cô thỉnh thoảng ghé thăm thấy cháu trai cặm cụi làm hoa, liền bảo đùa:

“Lớn lên chắc nó làm dâu được.”

Chỉ có mẹ mới biết câu nói ấy là đùa hay thật vì hiểu rõ, niềm vui khi làm hoa của cậu.



Lên cấp II, cậu càng ra dáng “thiếu nữ” hơn. Đi đứng chậm rãi, nói năng nhỏ nhẹ, từ tốn đồng thời, cậu cũng nhận thấy cảm xúc khác lạ trong bản thân. Thay vì chú ý các bạn gái thì cậu lại… quan sát các bạn nam. Thậm chí vài lần, cậu còn đỏ mặt trước thằng bạn cùng lớp. Cứ thế, cho đến ngày kia, cậu phát hiện ra con người thật của mình. Và, cậu quyết định tỏ bày với mẹ.

Thật sự rất khó khăn để cậu nhìn thẳng vào mẹ rồi nói: