“Mark Zuckerberg(1), anh quả thật là một thiên tài! Anh đã tạo ra một công cụ quá tuyệt vời. Đó không đơn thuần là mạng xã hội – đó là cuộc sống. Nhờ Facebook – tôi có thể chia sẻ với bạn bè tất cả những suy nghĩ. Trên Facebook – tôi sống với những cảm xúc thật của chính mình. Dùng Facebook – tôi kết nối cùng với thế giới. Và khi đăng nhập Facebook – tôi có thể dõi theo quan sát người tôi yêu hằng ngày… Chân thành cảm ơn anh nhé!”

Phương Trinh là một cô gái tinh nghịch, nhanh nhẹn, hoạt bát, hơi lắm điều nhưng lại rất đáng yêu. Cô nhiều bạn bè và có cả tá các anh chàng theo đuổi dù cô luôn bị mọi người trêu chọc và gắn cho cái mác “vô duyên”. Ở đâu có Phương Trinh là ở đó tràn ngập tiếng cười. Phương Trinh thích đi chơi, mua sắm, dạo phố… cùng bạn bè. Cô sống một cuộc sống giống như bao cô nàng 9x hiện đại khác. Cô hướng ngoại và thích giao tiếp… Cô sành điệu và thời trang… Cô xinh đẹp và giỏi giang… Cô tự chủ và độc lập… Cô hạnh phúc và vui vẻ… Đó là những điều mà người ta nhìn thấy ở Phương Trinh…

Rose thì khác. Rose là người hướng nội. Rose nhút nhát và hay sợ sệt. Rose sống bằng tình cảm hơn là lý trí. Con người Rose là cả một thế giới nội tâm sâu sắc. Rose có một trái tim vô cùng nhạy cảm và dễ bị tổn thương… Rose thích viết văn, làm thơ… Rose hay khóc. Rose buồn vui theo cảm xúc, mà cảm xúc của Rose thì lại rất thất thường. Rose là điển hình của những cô gái ủy mị, sướt mướt mà người ta vẫn thường hay bắt gặp trong mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm. Rose là loại con gái mà con trai thường hay rất sợ. Bởi họ sợ nước mắt của những cô nàng như Rose sẽ nhấn chìm họ lúc nào không biết…

Nhưng Phương Trinh và Rose lại là một. Bởi Rose là nickname trên Facebook của Phương Trinh. Nghe có vẻ mâu thuẫn thật đấy nhưng sự thật là cả Phương Trinh và Rose vẫn đang cùng tồn tại, bên trong một con người. Có thể nói, Phương Trinh là lớp vỏ bọc bên ngoài của Rose hay Rose là con người bên trong thực sự của Phương Trinh. Họ tuy hai mà một, tuy một mà hai như vậy đấy. Và họ cùng yêu một anh chàng. Nhưng theo hai cách khác nhau.

Phương Trinh có thể ngồi hàng giờ chuyện trò với anh, “tám” thoải mái với anh trên điện thoại di động, cười tươi rạng rỡ mỗi khi nhìn thấy anh, trêu chọc, đùa giỡn với anh… Bởi anh với cô là bạn. Anh có thể không có tình cảm gì với cô nhưng ít ra, họ là bạn bè mà. Và cô chỉ cần có thế là đủ. Cô chỉ cần được gặp anh, nhìn anh nói, lắng nghe tiếng anh cười. Vì thế nên Phương Trinh chẳng bỏ qua cơ hội nào được gặp gỡ anh. Không tán tỉnh, không buông những lời ngọt ngào quyến rũ. Cô chỉ đơn giản là chính cô trước mặt anh, một cô gái tự tin, vui vẻ rạng ngời và có phần hơi bất cần.

Rose thì chẳng được như vậy. Rose chỉ nín lặng theo dõi anh từ xa, bằng một thái độ kiên nhẫn và miệt mài. Rose làm thơ, viết truyện, trong đó có anh. Rose thừa hiểu nhân vật của mình chính là anh. Cô post chúng lên tường của mình để chia sẻ với bạn bè. Có vô số người like những tâm sự thật thà ngây ngô nhưng cũng không kém phần tinh tế ấy. Rose viết status. Có lúc cô vui. Có lúc cô buồn. Dù vui hay buồn cô cũng nghĩ đến anh. Trong status của cô luôn thấp thoáng bóng dáng anh. Nhưng anh sẽ chẳng bao giờ đọc được đâu. Bởi Rose đã cài đặt chế độ ẩn với anh rồi.

Những lúc online, Rose luôn mở facebook của anh trong một tab mới. Như một thói quen, cứ 5 phút cô lại F5 Facebook anh một lần, không like cũng chẳng comment gì, cô chỉ muốn xem anh đang nghĩ gì, hôm nay anh thế nào, anh đang vui hay buồn. Và cô buồn lòng nhận ra anh là một anh chàng theo kiểu playboy thực sự. Chỉ cần soi wall facebook anh trong vài giây cũng đủ để nhận ra điều đó. Có vô số những lời tán tỉnh, làm quen với anh. Và anh đáp lại tất cả bằng một thái độ trung lập đến khó hiểu. Tức là em nào cũng ừ ừ hữ hữ, em nào cũng sẽ nhận được lại vài lời comment mang tính chất “gợi mở”. Thật đáng ghét! Đồ playboy! Cô thoát ra khỏi facebook và tắt phụt luôn màn hình máy tính. Nghĩ vậy nhưng rồi Rose lại chẳng thể từ bỏ việc hằng ngày đọc facebook của anh. Cô chẳng đủ can đảm như mấy cô nàng kia, công khai tán tỉnh anh. Cô quá nhút nhát hay tại cô sợ hãi điều gì?

Cả Phương Trinh và Rose đều thừa tự trọng và kiêu hãnh để không bám riết lấy anh như cái cách mà mấy cô nàng kia vẫn thường hay làm. Phương Trinh luôn tỏ ra bất cần trước anh. Còn Rose thì lẳng lặng dõi theo anh từ xa…

Phương Trinh và Rose có cùng một lo sợ. Không phải sợ anh không yêu cô. Mà là sợ anh sẽ lảng tránh tình cảm của cô mà thôi. Phương Trinh sợ nếu một ngày anh biết tình cảm cô dành cho anh, sẽ không còn những buổi chuyện trò vui vẻ thoải mái với anh như trước nữa, sẽ không còn được thấy anh, nhìn anh nói, lắng nghe anh cười. Rose hiểu điều đó nên cô luôn giấu đi tâm sự của mình. Facebook – nơi để chia sẻ muôn vàn tâm tư tình cảm của mình – thì cô lại phải giấu đi tất cả suy nghĩ của mình với người mà cô luôn nghĩ đến – anh.