“Tống phu nhân…” Đô sát quan ngồi xuống chiếc đôn mà tên lính vừa bưng tới. Giọng y đanh thép, nhưng không dấu được chút kiêng nể còn sót lại. Thì mới cách đây hơn mười ngày, người đàn bà này còn ngồi trên một địa vị cao sang đến thế.
Đáp lại, người đàn bà chỉ thở ra một tiếng rên dài. Hai tên lính xốc nách nữ tù kéo dậy. Khuôn mặt lấm lem nước mắt không che giấu được vẻ đẹp sắc sảo từ đôi mắt, khóe môi; ở tuổi ba mươi sáu, cái tuổi mà đàn bà xứ Đàng Trong nhiều nắng gió đã được xem là già, Tống Nương vẫn được ca ngợi là người đàn bà đẹp nhất . Nhưng bây giờ nhan sắc ấy đang rơi xuống đến đáy sâu nhất của địa ngục.
– Tống phu nhân, bà đã biết tội chưa?
– ………..
– Biết tội rồi thì hãy ký vào bản cung này.
– Bẩm quan lớn, thiếp không phạm những tội này. Thiếp có tội nhưng không phải những tội này.
Tống Nương không dấu vẻ cực kỳ khinh bạc trong giọng nói. Hai cổ tay trắng ngần của nàng bây giờ đầy những vết sây sát rớm máu, hai cổ chân cũng thế, chiếc cùm đã làm chúng sưng phồng. Đã đến nước này thì có chi mà để nài nỉ, để mà van xin nữa.
– Ký đi. Tội nhứ nhất, làm gián điệp cho quân Trịnh…
– Thiếp không làm gián điệp cho quân Trịnh.
– Nhưng cha nàng vượt biển ra Bắc.
– Cha thiếp có hòan cảnh của người khi phải quay về quê ở Thanh Hoa. Còn thiếp đã gả cho họ Nguyễn Phúc. Mỗi người có mỗi số mệnh, cho dù là cha con đi nữa.
– Lý sự đanh thép nhỉ. Nàng hãy nghe các bản tố cáo đây: Tiết mạnh xuân năm Quý Mùi, Tống thị kết xâu chuỗi trăm hoa sai người dâng lên Thanh Đô Vương Trịnh Tráng, làm Trịnh Tráng say mê, cho quân Trịnh kéo vào đánh Đàng Trong…
Tống Nương cười nhạt:
– Xin đại quan nghĩ lại xem. Đường từ Thuận Hóa ra đến Thăng Long, đi ngựa phải hơn mười ngày đường, đi biển cũng phải nửa tháng. Làm sao thiếp có phép gì mà gửi chuỗi hoa tươi đến Chúa Trịnh?
Đô sát quan hơi chùn lại. Cái đầu của ngài bắt đầu suy nghĩ. Lâu nay ngài vẫn nghe đồn đại về xâu chuỗi hoa có phép màu làm đàn ông say đắm, một “ngón nghề” mà Tống Nương đã dùng để mồi chài các bậc vương công. Nghe thế thì tin thế, chưa bao giờ ngài suy xét xem có thật không. Nay bỗng nghe Tống Nương phản bác ,ngài nhất thời đâm ra lúng túng. Song vốn quen nói ép người ta chứ không quen nghe người ta nói,ngài đập bàn, nói tràn đi:
– Nỏ mồm! Đây, một thư tố cáo nữa: Tiết trọng thu năm Mậu Tý,Tiên Vương thân chinh đánh giặc ,nhà ngươi đòi đi theo để làm nội ứng cho quân Trịnh phải không ?
– Bẩm đại quan, người ta tố cáo thiếp làm nội ứng cho giặc, vậy có bằng chứng gì không? Nếu tay chân của giặc lại ở ngay bên mình Chủ soái thì sao giặc lại thua,ta lại thắng lớn?Ba vạn quân Trịnh bị bắt làm tù,Trịnh Đào bỏ cả quân sĩ mà chạy,ngài không nhớ sao ?
Đô sát quan càng nghe nói càng hoang mang .Như mọi lần hỏi cung tội nhân, lúc ngài không suy nghĩ được nữa, ngài nhớ tới hình cụ. Một cây tre được đưa tới. Lính chẻ làm hai,chỉ chừa lại một đoạn gần gốc. Tống Nương dù sao cũng chỉ là một người đàn bà. Bị hai tên lính lôi kéo, nàng dẫy dụa, hét lên khiếp đảm. Nhưng hai bàn tay trắng nõn của nàng đã bị đút vào giữa chỗ thân tre chẻ đôi đặt nằm trên đất. Tống Nương ngã sấp xuống. Hai tên lính nhảy lên đạp vào hai đầu cây tre. Tay Tống Nương phọt máu, nàng gào lên thất thanh, lịm đi.
– Tạt nước vào mặt nó!
Đô sát quan thét . Hình cụ, máu, tiếng kêu rên làm ông ta hăng lên, rũ bỏ được chút kiêng nể cuối cùng. Tống Nương oằn oại đưa lưỡi liếm môi, máu từ mũi nàng nhỏ giọt hòa với nước ướt đẫm trên mặt.
“Tội thứ hai, nghe đây: Mê hoặc Tiên Vương, làm trái luân thường đạo lý…”.
Tống Nương vừa hé mắt, tiếng đô sát quan sang sảng quất vào tai. Nàng nấc lên một tiếng, ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
h
h h
“Chúa thượng! Chúa thượng ơi, thần thiếp đây mà! Chúa thượng cứu thiếp đi. Người hãy nói không phải thiếp mê hoặc ngài ,chính là ngài đã thương yêu thiếp…”
Trong cơn mê, Tống Nương nức nở, luôn miệng nói sảng. Thượng vương Nguyễn Phúc Lan đang hiện về bên nàng…. Năm chồng nàng là Cai cơ Nguyễn Phúc Kỳ mất, Nguyễn Phúc Lan ba mươi tuổi, cái tuổi đàn ông cường tráng, tự tin và đầy tham vọng. Từ Phước Yên vào Quảng thay mặt cha làm lễ tang cho anh, Ngài thức suốt đêm bên linh cữu… Người góa phụ quỳ trước quan tài – Tang phục và nước mắt càng làm nàng đẹp hơn, cái đẹp não nùng không phấn son .”Chúa thượng, hãy làm chứng cho thiếp đi “.Tống Nương níu chặt áo Nguyễn Phúc Lan, vật nài.Bỗng chốc vạt áo liệm của ngài hóa ra tấm áo bào lộng lẫy.Nhà ngục biến mất ,cung phủ vàng son hiện ra ,hơi ấm của người xưa ủ quanh mình nàng. Tống Nương uốn cong người, chốc lát những vết đau tan biến, chỉ còn những vuốt ve mơn trớn từ hai bàn tay đã từng chứa chất quyền uy. “Người nói đi, tiết Nguyên tiêu năm ngài mới lên ngôi, các dinh phủ đều được vào dâng hoa, đâu phải mình thiếp? ”
Thượng vương ôm chặt người đàn bà trong lúc nàng khóc nấc lên, vì một thóang chợt nhận ra mùi thơm ngào ngạt của những vị thuốc ướp xác tỏa ra từ thân thể người đàn ông đã từng yêu chiều nàng. “Đúng rồi, chính vì ta. Nhìn thấy vòng hoa, ngửi mùi hương, nghe xướng đến danh hiệu của nàng, ta đã nhớ lại hình dung nàng năm năm trước. Hình ảnh nàng bỗng cháy trong ta như lửa”
“Ngài nói nữa đi. Có phải chính Ngài đã vời hết phu nhân các dinh vào phủ để đón trăng rằm tháng hai với Đức Bà Thái phu nhân không?Đêm ấy Đức Bà vui lắm , khiến ai cũng khen Ngài là người con có hiếu…Người ta kể khi thiếp về rồi, hai ngày liền Ngài không động đến một hạt cơm, một miếng bánh .Thế rồi nửa đêm quan Trưởng phủ đem kiệu đến trước thềm nhà thiếp. Có phải thiếp đã khóc, đã vật nài chối từ? Quan Trưởng phủ cùng quân lính cứ quỳ mãi ngoài thềm không đứng dậy. Nếu bà không lên kiệu, thì cả lũ chúng tôi từ nay hết trông mong gì thăng tiến. Dù thuận lòng hay không cũng xin bà đến nói một lời với Chúa. Xin bà lên kiệu, bà muốn uống rượu mời hay rượu phạt?
Rượu phạt của người đứng đầu trăm dân, chắc chắn ghê gớm không vừa. Nên thiếp đã lên kiệu. Cứ ngỡ là nhắm mắt đưa chân chỉ vì sợ hãi.Nhưng lạ chưa ,lúc ngồi trên kiệu thiếp đã cảm thấy một nỗi hân hoan rất đỗi đàn bà . ..Trong Phủ Phước Yên ,Ngài đang đơi thiếp.Số nến thắp trong phòng dường như đã tắt bớt rất nhiều,nhưng không dấu được vẻ tiều tụy trên mặt Ngài.Trước mặt thiếp lúc đó không phải là con người mà một tiếng ho có thể làm cả triều đình rúng động.Chỉ có một người đàn ông đang gầy rộc đi vì khát khao và đau đớn.Thiếp thảng thốt quay mình chạy ra cửa ,không phải vì sợ Ngài ,mà vì sợ chính mình…