1.

Hải Thư mở cửa bước vào quán cà phê mới mở trên đường Trần Phú. Mấy hôm nay tự dưng thấy không thoải mái trong suy nghĩ, mọi việc có vẻ không theo ý của nàng. Thư muốn thay đổi cảm giác và làm mới mình một chút. Chẳng còn những chiều rong đuổi trên con chiến mã quen thuộc đi khắp nơi trong thành phố, chẳng vì một mục đích gì. Lúc là đón gió, lúc là đuổi mưa, lúc lại là đi thả cho tâm hồn tự do bay nhảy. Chẳng còn muốn mò vào thư viện rồi chai mặt khệ nệ ôm chồng sách và cười trừ với cô thủ thư. Hôm nay Thư muốn mình thử tìm những trải nghiệm mới.

– Cho em hỏi…

– Có chuyện gì vậy cô bé?

Một anh chàng cao dong dỏng, dáng người thanh mảnh bước ra với vẻ lịch sự hỏi chuyện Thư. Đến sau này Thư mới biết đó là chủ quán. Ấy vậy mà lúc đó nàng còn ngu ngơ nghĩ rằng quán này chắc tuyển trai đẹp phục vụ thế cho nên mới xuất hiện một tên tuấn mã với nụ cười tươi rói kia chứ.

– Dạ, em đến để xin làm thêm ạ. Anh cho em gặp quản lí được không ạ?

– À, vậy hả. Em đi làm ca tối được chứ. Tất cả các buổi tối, du di cho thứ bảy nếu có người yêu.

– Dạ, em đi được. Không cần du di ạ!

– Ừ, thế bắt đầu từ tối nay đi làm đi, quản lí gặp sau. Nhớ đi đúng giờ. Okie?

Nghệt mặt ra, cái quái gì đi xin việc mà cứ như đi mua cháo ở chợ, chưa kịp hỏi han gì mà đã nhận, quán thì có vẻ sang trọng mà tuyển nhân viên như vơ chanh vào rổ. Hải Thư vừa bước ra khỏi quán vừa thắc mắc, chẳng biết có bị lừa hay không nữa. Đợi đấy, tối nay khắc rõ, chị mà lừa chị thì coi chừng với chị. Cô lại dắt tai nghe vào tai và phi xe đến trường vô lo vô nghĩ mà không biết rằng chủ quán nhìn theo nàng với vẻ mặt rất vui vẻ và đăm chiêu.

Hoàng nhìn con bé vừa mới xin vào làm thêm ở quán đi khuất hẳn và tự tủm tỉm cười. Nghĩ chắc chẳng có ai như nhóc đấy, rõ ràng quán cà phê của anh không quá sang trọng nhưng cũng không phải quán giành cho teen vào chơi nhí nhố hay là những quán cafe nhạc sống bình thường. Vậy mà có thể nhắng nhít tới mức quần tụt, áo demin và mũ lưỡi trai, đã vậy còn balo nổi bật với con nhím xù xì lông nữa. Điều anh không ngờ là nàng ta lại chạy lông nhông vào và xin việc.

Đáng lẽ ra Hoàng sẽ không nhận vào, bởi nhân viên Hoàng yêu cầu để phục vụ quán không cần quá xinh đẹp, nhưng phải đứng đắn và lịch sự. Còn con bé mới vào lại nhắng nhít và trẻ con. Nhưng lần này, Hoàng lại có cảm giác thích thú với con bé đứng trước mặt anh, đôi mắt to, sáng, giọng nói nhẹ, dễ thương. Chẳng chút ngại ngùng, không chút e dè sợ sệt. Hoàng bỗng dưng có chút gì đó thấy mình của ngày trước phảng phất ở con bé, và hi vọng rằng sự xuất hiện của nhóc sẽ là một sự thay đổi và nét riêng của quán.

Quán của anh thường phục vụ cho những người đến một mình, những người muốn lặng ngắm cuộc sống đằng sau lớp kính mỏng hoặc là những người biết thưởng thức nghệ thuật và thẩm mĩ. Bởi vậy cho nên sau khi tốt nghiệp ở nước ngoài về, ngoài công việc là giám đốc sáng tạo cho một công ty truyền thông Hoàng tự tìm cho mình những phút yên tĩnh của quán cà phê này.

Là quán nhỏ, không gian vừa đủ, nhưng ở đó có một phong cách Pháp lãng mạn, hào hoa, và tinh tế với những chùm đèn màu sắc, biển hiệu và cả cách bài trí bàn ghế, lối đi, nội thất đều phảng phất một phong cách Châu Âu nhẹ nhàng mà quyến rũ. Quán được mô phỏng theo quán cà phê nổi tiếng lâu đời nhất ở Paris – Café Procope. Paris cafe của Hoàng cũng đơn giản bởi biển hiệu nhỏ treo phía ngoài quán, những cành dây leo được trồng rũ xuống hai bên tường và lối vào tạo cho quán một cảm giác trong lành và xanh mát. Ánh đèn vàng dìu dịu khiến cho thực khách bước vào như lạc vào một khung cảnh nên thơ của nước Pháp những năm đầu thế kỉ mười chín. Bức tường được gắn những tấm hình về tháp Eiffel, về khung cảnh của đường phố Paris tráng lệ…

e34b4214b28ec0babdeb7ae59098e6a1dae303b7

Tối, chiếc xe máy đậu xịch ngay trước quán, Thư bước vào quán với áo sơ mi trắng, quần jeans và chiếc cặp đeo chéo vai năng động. Cô mỉm cười khi bước vào gặp Hoàng ở quầy tính tiền. Hoàng đưa tay lên ra hiệu cho Thư bước lại gần.

– Sớm thế nhóc, em làm ca tối thì chỉ cần có mặt trước sáu giờ mà ?

– Hị hị, em đi làm sớm, gắng lấy lòng chủ quán !!!

Bụm miệng cười với câu nói ngu ngơ của Thư, Hoàng đưa cho Thư bộ đồng phục và chiếc thẻ nhân viên, hỏi tên tuổi và số điện thoại, một vài thông tin cần thiết. Ngước mắt lên nhìn Thư, Hoàng lại bật cười, Thư đang đưa mắt nhìn quán với ánh mắt rất hứng thú, hết xuýt xoa cái này sang trầm trồ cái nọ, hồi lâu không thấy Thư có phản ứng gì để nhận bảng tên, Hoàng đằng hắng.

– Có định vào làm nữa hay không đứng đó mà trầm trồ hả nhóc?

– Em có tên chứ bộ, Em là Thư – Vũ Hải Thư. Anh phải tôn trọng đồng nghiệp chớ. Không là em méc quản lí đó. Phải có phong cách chuyên nghiệp. À mà, anh là thu ngân ở đây à?